Cảm phục nghị lực phi thường của chàng trai trẻ nằm liệt trên giường 9 năm trời

Gia cảnh nghèo khó, không có tiền để đến bệnh viện cũng không có cả tiền để mua bông băng y tế hàng ngày Dũng đã phải tự rửa vết thương bằng giấy vệ sinh. Giờ đây trên cơ thể em các phần thịt hỏng ngày càng lan rộng và loét sâu hơn…

Năm 2008, đang là học sinh của trường trung cấp kỹ thuật Hải Dương, thì tai họa xảy đến. Trong một lần đi làm thêm, Dung bị bức tường đổ đè lên người.Vụ tai nạn kinh hoàng đã biến Dung từ một chàng trai khỏe mạnh mới 18 tuổi đầu, với bao hoài bão, ước vọng … trở thành người tàn phế, với đa chấn thương, chảy máu gan, dập lá lách, chấn thương thận, vỡ xương chậu, liệt 4 đốt tủy sống.

Năm 2008, tai nạn bất ngờ xảy đến khiến em trở thành người tàn phế

Vụ tai nạn kinh hoàng năm 2008, đã biến em Vũ Đình Dung từ một chàng trai khỏe mạnh thành người tàn phế

Các vết thương trên người Dung ngày càng lan rộng

Ở quê, nghe tin con trai gặp nạn, gia đình đã phải bán đi mọi thứ, rồi vay mượn khắp mọi nơi để có tiền cho em đến viện. Suốt 4 năm trời, cô Phạm Thị Gái đưa con đi khắp các bệnh viện, Việt Đức, Bạch Mai, Viện Bỏng QG…Rồi thì các khoản nợ ngày càng chồng chất. Bất lực gia đình đành phải đưa em về chấp nhận nằm liệt giường, và giữ mạng sống qua ngày bằng đơn thuốc cũ, mà họa hoằn mới có tiền để mua.

Dung đã phải nằm trên giường 9 năm trời

Dung khẽ khàng bóc lớp băng dính, rồi 1 lớp giấy vệ sinh, chúng tôi thoáng rùng mình rồi chết lặng khi nhìn thấy những vết thương trên cơ thể em. Những hố sâu hoắm đến tận xương, máu mủ lẫn dịch trào ra, mùi hôi tanh đến nghẹt thở…Có lẽ ái ngại trước tình cảnh của mình, Dung cúi đầu tâm sự : “ Em biết dùng giấy vệ sinh như này không đảm bảo, nhưng chẳng còn cách nào khác chị ạ, hàng ngày để lo đủ cơm ăn, với mẹ con em đã là cố gắng lắm rồi…”.

Không có tiền mua bông băng nên Dung phải dùng giấy vệ sinh để thay thế

Nhìn con trai, cô Gái ứa nước mắt: “ Em nó nghị lực lắm, mọi việc vệ sinh đều tự làm hết. Thương mẹ, đến bông băng em nó cũng tiết kiệm như vậy không dám dùng nhiều, cái miếng lót có 5 nghìn đồng nhưng cũng phải cắt ra làm đôi để dùng được 2 ngày…Tháng trước em nó bị nhiễm trùng nặng và bị tràn dịch màng tinh, tưởng không qua khỏi, xuống bệnh viện huyện bác sĩ cứ bắt chuyển tuyến trên ngay, nhưng biết mẹ không vay được đâu nữa nên em nó nhất quyết không đi. May mà trời thương cho em nó còn sống …”

“ Cô kém duyên, mắt lại bị tật nên mãi mới lấy được chồng, chú lại không được khôn ngoan nhanh nhẹn như người ta. Đến khi em nó gặp nạn, chạy hết viện nọ viện kia, nợ nần chồng chất, nên cực chẳng đã cô phải đưa em nó xuống đây vừa để chăm sóc ,vừa đi bán ít đồ linh tinh kiếm cái ăn. Ngày nào bán được nhiều thì được khoảng trăm nghìn cả gốc, có ngày chẳng bán được đồng nào… Giờ thằng anh ở đây với mẹ, thằng em thì mới bị gãy xương đùi đang ở nhà với bố…”, người mẹ nghèo tiếp lời trong nước mắt…

Cảnh nhà nghèo khó nên Dung rất thương mẹ

Cô Gái kể tiếp, để có được bát cơm cho 2 mẹ con, hàng ngày cô phải dậy thật sớm, gánh đôi mẹt lỉnh kỉnh, linh tinh đủ các đồ lặt vặt ít tiền như kim chỉ, gương lược… rong ruổi khắp thành phố Hải Dương. Đến trưa lại vội vã về lo cơm nước cho con, chiều lại tất bật đến tối muộn…Thương mẹ vất vả sớm hôm, những hôm khỏe, Dung cố gắng ngồi trên chiếc xe đẩy tự chế đi bán hàng cùng mẹ. Vậy nhưng em cũng chỉ đi được nửa buổi phần vì sức khỏe yếu, phần máu mủ từ các chỗ loét chảy ra khiến người mua kinh sợ…

Thương mẹ Dung ngày ngày trở xe hàng đi bán, nhưng mỗi lần như vậy các vết thương lại nứt ra, viêm loét

Những ngày sắp tới đây, không biết chàng trai trẻ tội nghiệp này sẽ ra sao ?! Tôi đem điều đó hỏi em, Dung lặng im hồi lâu, ánh mắt cương nghị lộ rõ ưu tư: “ Em cũng mong đến viện chữa trị lắm chứ chị, như vậy có quá xa vời không ạ? Hiên giờ em chỉ đơn giản là mong có đủ tiền mua thuốc kháng sinh và bông băng, để vệ sinh vết thương cho bớt mùi, để mọi người xung quanh đỡ sợ…Em buồn lắm,vì em mà bố mẹ vất vả, vì em mà bố mẹ em mang nợ không biết bao giờ trả được…”

Để lo cho con, người mẹ cũng ngày ngày lên lỏi khắp các con ngõ để bán hàng rong

Những lời tâm sự đau đớn của Dung, khiến buổi trưa mùa hè vốn đã oi bức như càng thêm ngột ngạt. Lặng đi một hồi, bác Đinh Thế Vững trưởng khu dân cư số 17, phường Lê Thanh Nghị, thành phố Hải Dương ái ngại cho biết: “ Gia đình chị Gái đã tạm trú tại địa bàn từ lâu, bản thân cháu Dung bị bệnh tật không tiền chữa trị rất thương tâm. Qua đây , tôi cũng tha thiết kính mong quý báo cùng các nhà hảo tâm chung tay giúp đỡ cho gia đình chị, cho cháu được bát cơm và đến viện chạy chữa…”

Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: Cô Phạm Thị Gái, xóm Đông Hang, thôn Bá Đông, xã Bình Minh, huyện Bình Giang, tỉnh Hải Dương. Hiện mẹ con cô Gái đang ở trọ tại : Khu dân cư văn hóa số 17, phường Lê Thanh Nghị, tp Hải Dương. ĐT: 0983 471 049.