Chuyện người mẹ nghèo chết lặng trên mâm cơm mừng thọ, ai đọc cũng phải căm hận

Tiệc mừng thọ, con cái ai cũng mải mê nâng cốc với bạn bè hàng xóm  chẳng ai để ý đến người mẹ đang ngồi một mình bên bàn thức ăn, miệng há to tay ôm cổ nghẹn…

Cả cái làng ấy ai cũng phải cảm phục người phụ nữ mảnh mai nhỏ bé nhưng có nghị lực phi thường. Một mình bà Dậu gồng ánh nuôi người chồng tâm thần cùng 5 đứa con trai khôn lớn trưởng thành.

Ngần ấy năm nuôi con bà chưa biết tới một bữa cơm no, một miếng thịt bao giờ. Có gì ngon bà dành cho chồng con hết, ngày nào bà cũng là người vét những hạt cơm thừa, cơm cháy cuối cùng trong nồi.

Cũng may con cái bà trưởng thành và cũng có cuộc sống đầy đủ cả, ai cũng nghĩ rồi ông bà sẽ được nhờ vả con, nhưng không phải thế. 5 đứa con đứa nào cũng ích kỷ chỉ lo cuộc sống của mình, chúng chẳng hề đoái hoài tới bố mẹ cả. 3 năm trước chồng bà qua đời nhưng một mình bà đứng ra lo hậu sự cho ông, con cái không góp một đồng.

Chồng qua đời dột ngột bà phải một mình làm lụng luôi 5 đứa con – Hình ảnh minh họa

Bà cũng chẳng bao giờ oán thán các con một lời, bà còn sức thì bà tự lo kiếm ăn chứ không muốn nhờ vả các con. Tuy nhiên năm ấy sức khỏe của bà yếu đi rất nhiều phải nằm ở nhà suốt không ra ngoài làm để kiếm cái ăn được. Họ hàng phải nói nhiều lắm thì 5 đứa con mới miễn cưỡng phân chia nhau mang đồ ăn cho bà.

Một tháng 30 ngày chia 5, có nghĩa là mỗi đứa con phụ trách 6 ngày mang cơm cho mẹ. Cứ ngỡ chúng cũng biết suy nghĩ mua đồ ăn về tẩm bổ cho mẹ mau khỏe báo hiếu mẹ thì ai ngờ con bà Dậu chỉ mang cho mẹ cơm thừa canh cặn mà thôi. Có bữa con còn quên, để bà phải nằm nhịn đói uống nước lọc không.

Dân làng biết chuyện ai cũng trách móc nhưng con bà Dậu cứ mặc kệ ai nói gì thì nói. Sức khỏe bà yếu dần đi nhưng cũng qua được cái tết, mấy đứa con bắt đầu khó chịu vì không biết phải phục vụ mẹ tới bao giờ. Lần ấy, tới lượt con trai thứ 4 chăm mẹ nhưng anh ở nhà được 2 hôm thì có việc lên tỉnh, dặn vợ ở nhà mang cơm cho mẹ. Tuy nhiên con dâu mang đúng được 1 ngày, còn 3 ngày sau thì chị quên luôn vì hăng say bán hàng kiếm tiền quá.

3 ngày ấy bà Dậu nằm nhà uống nước lọc hôm cuối cùng người hàng xóm mới biết chuyện mang cho bà 2 cái bánh nếp, tuy nhiên bà vẫn không hề oán trách con nửa lời. Ngày con trai thứ 5 trở về cũng là ngày con cả làm lễ mừng thọ 75 tuổi cho mẹ.

Anh cả làm lễ mừng thọ cho mẹ linh đình lắm, nhưng thực ra ai cũng biết ông ấy bày cỗ bàn ra mời khách chủ yếu là kiếm phong bì ấy mà, vì ông ấy bạn bè đông lại quan hệ rộng, chứ đâu phải vì lòng hiếu nghĩa với mẹ.

Bà Dậu bị con dâu quên cho ăn 3 ngày, người gầy đét. Nhưng mấy đứa con tới chẳng thèm hỏi mẹ một câu cứ thế cõng bà lên xe rồi chở luôn tới nhà anh con rể. Bà được mặc áo mừng thọ đẹp, một mình ngồi trước mâm cơm thịnh soạn tràn ngập thức ăn dành cho riêng bà.

Vì quá đói mà bưng vội bát cơm để ăn và rồi…

Chỉ tới khi đôi đũa trên tay bà rơi xuống, một người nhìn thấy vội vàng hét lớn rồi nhiều người lao tới bên bà. Nhưng tất cả đã quá muộn, bà Dậu gục xống ngay bên mâm cơm mừng thọ mình, mắt còn không nhắm được. Con trai bà vẫn cố gắng gọi xe đưa bà tới bệnh viện nhưng bác sĩ thông báo bà đã qua đời từ lâu rồi.

5 đứa con khóc nức nở làm ma cho mẹ nhưng chỉ nhận lại những lời chửi rủa của người đời: “Chúng nó cho mẹ chúng nhịn đói mấy ngày để rồi bà ấy chết nghẹn bên mâm cơm mừng thọ. Khốn nạn, khốn nạn quá mà. Khổ thân bà ấy, một mình nuôi chồng tâm thần và 5 đứa con để rồi nhận cái chết khổ sở thế này đây”.