Nỗi khổ của nàng dâu 21 tuổi có bà mẹ chồng “quái chiêu” ngay cả lúc chết vẫn bị “hành hạ”…
21 tuổi, khi bạn bè còn đang rong ruổi vui chơi thì e đã phải đi lấy chồng, chịu phận làm dâu nhà người. Tin mừng mới báo chưa lâu, vậy mà giờ đây em nằm đó mồ yên mả đẹp. Thế mới biết…phận làm dâu khổ nhục trăm bề.
Em làm dâu gần 5 tháng, chịu trăm trận đòn của bố mẹ chồng. Khổ trăm bề khổ. Nai lưng làm lụng, góp nhặt từng đồng từng cắc, xin thêm bố mẹ đẻ tiền rồi cũng cất được cái nhà ra ở riêng. Những tưởng mọi chuyện sẽ yên ai ngờ bố mẹ chồng không cho em yên. Vợ chồng ông bà ấy túm lại đánh em, chửi em, chì chiết em không bằng con súc vật.
Các mẹ ạ, đau đớn lắm, phẫn uất lắm!. Mình chưa từng gặp một bà mẹ chồng nào mặt người dạ thú đến thế…
Bà ấy hành em không còn đường sống. Em uống thuốc tự tử, chỉ có một tâm nguyện duy nhất là gọi chồng về nhìn mặt lần cuối, chồng em không về kịp, nhờ mẹ xuống trước xem vợ ra sao. Đến nơi nhìn thấy em đang trong lúc mạng như chỉ mành treo chuông rồi, ở bên kia em còn nhớ bà ấy làm gì không? Bà ấy chỉ thẳng vào mặt em “cho mày chết” rồi đứng đấy trơ mắt, chống nạnh nhìn em quằn quại, giãy dụa, đau đớn, bà ấy nhìn em chết dần chết mòn! Bà ấy bóp nát cả tâm nguyện của em!
Chồng về đến nơi vội vàng đưa em đi cấp cứu. Đêm bà ấy qua chăm em, bà ấy pha thuốc ngủ cho chồng em uống, bà ấy không cho chồng em chăm em.
Ngày em ra đi! Mắt em mở trừng trừng! Ai an ủi em cũng không xuôi. Thế mà về đến cổng, bà ấy lại nhìn em. Khuôn mặt bà ấy lạnh như thân xác của em, bà ấy chửi em “Mày nhìn cái gì, nhìn cả làng cả nước đang xem mày à?”. Và em nhắm mắt!
Tang lễ của em, người dưng cũng khóc đến nấc nghẹn cả lời, mình bà ấy không đổ một giọt nước mắt. Em đi rồi mà nó vẫn như một con thú, không nổi một gợn sóng lòng…
Lúc nhắm mắt em nhìn thấy gì? Nghiệt ngã quá…
Em ơi!”…