“Khóc nghẹn khi nghe con nói: Mẹ không được chết, mẹ ơi…!”
Ngày ngày nhìn cô con gái nhỏ một mình lo toan mọi việc, người mẹ bại liệt nhiều khi chỉ muốn mình chết đi để con gái đỡ khổ. Rồi sau này, con gái cô sẽ đi về đâu khi mẹ ra đi…
Hằng ngày, thấy con gái mình vất vả, làm việc quần quật để lo thuốc thang, người mẹ bại liệt và mắc nhiều chứng bệnh nhiều khi chỉ muốn chết đi để con gái đỡ gánh nặng và không phải chịu khổ nữa.
Chúng tôi tìm đến căn nhà của cô Chu Thị Liêm (47 tuổi, ngụ thôn Liên Cơ, xã Hòa Đông, huyện Krông Pắk, Đắk Lắk) thông qua lá thư kêu khẩn giúp đỡ của cô giáo cũ của em Chu Uyên Đan (18 tuổi, con gái cô Liêm) gửi đến báo Dân trí mong được giúp đỡ cho hoàn cảnh khó khăn của mẹ con em Đan.
Căn nhà cấp 4 đã cũ kỹ chỉ rộng trên dưới 20m2 là nơi sinh sống của mẹ con em Đan. Cô Liêm bị liệt từ hơn 2 năm nay nên chỉ nằm 1 chỗ trên chiếc giường đơn kê sát bức tường ẩm mốc, cuộc sống quá khó khăn, vất vả nên người phụ nữ tuy gần 50 tuổi nhưng trông cô già hơn tuổi thực của mình rất nhiều.
Tâm sự về cuộc đời đầy nước mắt của mình, cô Liêm cho biết, quê gốc của cô ở Nghệ An nhưng đến năm 1996 cô một thân một mình vào Đắk Lắk để làm công nhân cho Công ty cà phê Thắng Lợi để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Cuộc sống nơi vùng đất mới đã mở ra cho cô gái trẻ Chu Thị Liêm nhiều mơ mộng, hoài bão và là nơi cô tìm được cho mình được người đàn ông mà cô đem lòng yêu thương.
Những tưởng cuộc sống sẽ hạnh phúc, đủ đầy nhưng khi cô Liêm mang thai người con gái đầu lòng thì người đàn ông này ruồng rẫy và rũ bỏ cô và bé Đan để kiếm tìm hạnh phúc khác. Dù cay đắng, tủi hờn nhưng cô vẫn cố gắng làm lụng để nuôi con gái mình ăn học nên người.
Do hoàn cảnh khó khăn, cô cũng được công ty cấp cho một miếng đất nhỏ để xây nhà để không còn phải ở nhà tập thể, số tiền xây nhà cô cũng chạy vạy khắp nơi mới có đủ để xây tạm căn nhà. Hằng ngày cô Liêm vừa làm công nhân vừa tranh thủ thời gian rảnh và những ngày nghỉ để đi mua ve chai về bán kiếm tiền nuôi cho em Đan ăn học. Đến năm 2009, tai họa như ập đến gia đình cô khi cô buộc phải nghỉ hẳn việc ở công ty do bị viêm đa khớp nặng không thể lao động.
“Lúc bắt đầu đổ bệnh tôi đi khám ở bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội) nhưng không đỡ và không thể đi làm nữa buộc phải nghỉ ngang nên chỉ đi mua ve chai kiếm sống. Tôi có đi mua hàng được 1 chút là phải về nhà để nghỉ vì đau không chịu được, mọi khó khăn chồng chất cũng bắt đầu từ đó. Một thời gian sau, tôi đi khám thì được bác sĩ cho biết bị bệnh dạ dày nặng có nguy cơ ung thư, dịch tràn phổi, xương tay chân bị mục và bị u tai phải mổ 2 lần. Không có tiền tôi phải cầm cố sổ đỏ căn nhà rồi vay mượn khắp nơi chữa bệnh và lo nuôi con nhưng đến hiện tại thì tôi bất lực rồi, không còn khả năng nào nữa”, cô Liêm rơm rớm nước mắt nói.
Sóng gió cứ vậy đổ ập lên mẹ con cô Liêm khi cách đây hơn 2 năm trước, trong một lần đi vệ sinh cô bị té mạnh xuống đất gập đôi chân lại khiến bị liệt không thể đi lại được nữa và buộc phải nằm một chỗ. Từ đấy, mọi gánh nặng gia đình đổ dồn lên cô gái nhỏ bé Uyên Đan, em vừa đi học vừa chạy đi phụ quán bún cho người trong thôn để kiếm tiền nuôi sống và thuốc thang cho mẹ. Do quá vất vả nên em Đan người gầy guộc và mệt mỏi vì áp lực cơm áo gạo tiền.
“Do gia đình có sổ hộ nghèo nên mọi khoản đóng góp ở trường em được miễn giảm nên mới có điều kiện học hết cấp 3. Khi tốt nghiệp thấy bạn bè được tiếp tục đi học đại học, cao đẳng hoặc đi học nghề em cũng ao ước lắm nhưng nghĩ đến mẹ bị bệnh nặng và nhà em cũng không thể có tiền cho em theo học nên em phải ở nhà”, em Đan tâm sự.
Do mẹ bị liệt phải nằm một chỗ, tất cả từ ăn uống đến đi vệ sinh, cho đến những việc nhỏ nhất cô Liêm cũng phải nhờ cậy đến con gái. Cũng chính vì vậy, Đan không dám rời xa mẹ quá 2 giờ đồng hồ và phải xin phụ việc cả ngày ở quán bún trong thôn để khi thưa khách một chút là em lại tất bật chạy về nhà xem tình hình của mẹ.
Được biết, với số tiền lương 80.000 đồng/ngày của em Đan là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình cô Liêm, bởi ngoài căn nhà cấp 4 đã cắm sổ vay ở ngân hàng thì mẹ con cô không còn chút tài sản nào khác.
Căn bệnh của cô Liêm mỗi tháng tốn gần 3 triệu đồng tiền thuốc nên phải vay mượn nhiều nơi và nhờ cậy vào sự giúp đỡ của hàng xóm, láng giềng để có tiền mua thuốc duy trì sự sống. “Từ mấy tháng nay, tôi không dám mua nhiều thuốc để uống nữa vì không còn đủ tiền, chỉ dám mua từng ít chút một. Giờ nằm một chỗ nghĩ mà thương con gái đến đứt ruột, sinh ra đã khó khăn thiếu thốn mà nay còn phải gánh trên vai trách nhiệm nuôi mẹ bệnh tật này nữa. Nhiều lúc tôi cũng nghĩ quẩn hay mình chết đi cho con bé đỡ khổ…” – nói đến đây cô Liêm òa khóc.
Thấy mẹ khóc, Đan cầm lấy tay mẹ và quả quyết “Mẹ không được chết đâu, con có khổ thế này chứ còn khổ hơn con vẫn chịu được miễn là mẹ được sống bên con, mẹ đừng để con một mình, để con bơ vơ trên cõi đời này”.
Ước mơ duy trì sự sống cho cô Liêm là điều Uyên Đan trăn trở bấy lâu nay, em rất sợ người mẹ bệnh tật sẽ bỏ em mà đi về cõi xa xăm, nơi em sẽ không còn được thấy mẹ, được chăm sóc cho mẹ nữa. “Em chỉ cầu mong mẹ em được cứu, được đi bệnh viện chữa bệnh, được sống với em vì ngoài mẹ ra em không còn người thân nữa”, Đan mong mỏi.
Trao đổi về hoàn cảnh của cô Liêm, ông Nguyễn Đình Vượng – Chủ tịch xã Hòa Đông (huyện Krông Pắk), cho biết, gia cảnh ngặt nghèo mẹ con cô Liêm đang rất cần được sự chung tay, giúp đỡ của nhiều cá nhân, tổ chức để vượt qua khốn khó. “Chính quyền địa phương cũng đã có những đợt quyên góp, hỗ trợ cho mẹ con cô Liêm vì đây là hộ thuộc diện nghèo của xã nhưng sự giúp đỡ còn hạn hẹp. Thông qua quý báo Dân trí, rất mong nhận được sự đồng cảm, chia sẻ của các mạnh thường quân đến với hai mẹ con cô Liêm”.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: Cô Chu Thị Liêm (xóm 2, thôn Liên Cơ, xã Hòa Đông, huyện Krông Pắk, tỉnh Đắk Lắk). SĐT: 0977881504.