10 năm không nhìn mặt mẹ và giọt nước mắt muộn màng
Suốt 10 năm qua, kể từ ngày bố mẹ ly hôn, con đã không ngừng oán trách và quyết không nhìn mặt mẹ. Nhưng, con thật sự đã hối hận rồi…
Con biết dù có nói hàng nghìn lời xin lỗi cũng không thể làm lành vết thương trong lòng mẹ do chính con gây ra.
Năm con 24 tuổi thì bố mẹ ly hôn, khi ấy con đổ hết tội lỗi cho mẹ. Con nghĩ rằng mẹ vì tham tiền, muốn có cuộc sống sung sướng nên mới bỏ chúng con, trút hết gánh nặng vào vai bố. Nhưng con không biết được rằng, thời gian con đi học, ở nhà bố đã có người phụ nữ khác, bố lấy hết tiền của mẹ đi chơi cờ bạc. Khi mẹ phát hiện ra, chỉ nói bố vài câu thì bố mắng chửi, đánh mẹ đến tím hết người.
Thế nhưng, mẹ không nói gì với con, hàng tháng vẫn âm thầm gửi cho con đúng số tiền ăn học như trước đây. Con cứ thản nhiên nhận và mang nỗi hận mẹ trong lòng.
Ngày con lập gia đình, con không thông báo với mẹ, mẹ chỉ gọi điện cho vợ con rồi khóc, mẹ nói rằng sau này khi con có con chắc hẳn sẽ hiểu được nỗi lòng của mẹ.Ra trường, con làm kỹ sư xây dựng đúng với sự kỳ vọng của mẹ trước đây, nhưng con cũng không một lần chia sẻ niềm vui với mẹ. Những tin nhắn con gửi đến mẹ chỉ là lời trách móc, giày vò. Gia đình bên ngoại, bạn bè báo rằng mẹ ốm, đang nằm viện nhưng con vẫn thờ ơ, con coi đó là một sự trừng phạt đối với mẹ.
Mẹ không trách móc, hay một lời oán thán gì dành cho con. Con cười hạnh phúc trong ngày cưới mà không biết rằng mẹ đau đớn, tổn thương đến mức nào. Ngày hôm nay, một lần nữa nhận tin mẹ bệnh nặng, bà ngoại đã kể cho con nghe mọi chuyện về gia đình ta trước đây. Con ngồi bên giường bệnh và chỉ khóc.
Con mong mẹ mau tỉnh để nhận từ con lời xin lỗi muộn màng.