Xót xa: Cha chết vì điện giật, mẹ bị ung thư thận: Hai con thơ nheo nhóc tác thương
Chồng đột ngột ra đi, nỗi đau mất chồng, mất cha còn chưa kịp nguôi ngoai thì mẹ con chị Nam lại phải loay hoay với hàng loạt tai ương “gõ cửa”. Tương lai của ba mẹ con chị rồi sẽ đi về đâu…
Chuyến đi định mệnh
Nơi căn nhà nhỏ của chị Nguyễn Thị Nam (SN 1990, xóm 12, xã Thượng Sơn, huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An), trong khi trên khuôn mặt người lớn còn in hằn nỗi đau mất người thân, thì 2 đứa trẻ trong gia đình vẫn mải mê đùa nghịch. Các cháu còn quá nhỏ để cảm nhận được nỗi buồn sinh ly tử biệt.
Trò chuyện với PV, chị Nam chia sẻ: “Chồng tôi là anh Hồ Sỹ M. (SN 1985) mới mất cách đây không lâu nên anh em họ hàng cũng thường xuyên đến chia buồn. Do các cháu còn nhỏ tuổi, chưa kịp hiểu được nỗi đau mất cha”.
Chỉ vào hai đứa trẻ, chị Nam cho biết, bé gái mặc áo chấm hoa là cháu Hồ Kim Ngọc (SN 2009, con gái đầu của chị), còn bé trai bụ bẫm mặc áo xanh, đang cười nắc nẻ là cháu Hồ Sỹ Long (SN 2012, con trai út của chị).
“Cháu Ngọc thì có biết một chút, mặc dù không hiểu bố chết nghĩa là như thế nào, nhưng thấy mẹ và bà khóc thì cháu cũng lặng lẽ đứng bên cạnh, bảo thắp hương thì thắp hương, bảo cúi đầu trước linh cữu của bố thì làm đúng như vậy. Còn cháu Long thì chưa hiểu chuyện, trong đám tang còn cười đùa, chẳng chịu đeo khăn tang vì nóng”, chị Nam cho biết.
Chị Nam kể, sau khi học xong THPT chị vào miền Nam làm việc, tại đây chị gặp anh M.. Cùng cảnh xa quê, họ nương tựa vào nhau và nên duyên vợ chồng.
“Chúng tôi tổ chức đám cưới năm 2008, đến năm 2009 thì tôi mang thai nên hai vợ chồng bàn bạc cùng nhau về quê. Do gia đình chồng có 4 anh chị em nhưng đều lập nghiệp xa quê, nên vợ chồng tôi về ở với mẹ chồng. Anh M. hiền lắm, chỉ lo tu chí làm ăn chứ không tụ tập bạn bè. Nhà chỉ có 4 sào ruộng nên anh phải đi làm phụ xây để lo đủ”, chị Nam cho biết.
Cuộc sống tuy khổ cực nhưng vợ chồng chị Nam rất thương yêu nhau. Năm 2012, anh chị vui mừng đón đứa con thứ hai. Tuy nhiên, 7 tháng sau sinh, chị Nam bị đau dạ dày thường xuyên. Sau khi đến bệnh viện Đa khoa huyện Đô Lương khám, chị được chuyển xuống bệnh viện Ung bướu Nghệ An. Tại đây, các bác sĩ chẩn đoán chị bị ung thư thận giai đoạn cuối, buộc phải mổ cắt bỏ một bên để tránh lây lan sang quả thận còn lại.
“Sau khi phẫu thuật cắt bỏ một bên thận, tôi vẫn phải ở lại bệnh viện để điều trị, còn anh M. trở về để lo cho mẹ già, các con và gom thêm tiền cho tôi điều trị. Cuộc sống dựa vào mấy sào ruộng thì chỉ đủ ăn chứ làm gì có dư, vì vậy anh M. quyết định theo nhóm thợ xây lên huyện Tương Dương (Nghệ An) để đi phụ hồ. Thế nhưng mới đi được 15 ngày thì anh bị điện giật tử vong”, chị Nam nghẹn ngào.
Chị vẫn nhớ cuộc điện thoại ngày hôm đó, khi ấy chị đang đi khám ở bệnh viện Ung bướu Nghệ An, đến khoảng 8h30 thì thấy mẹ chồng gọi. Cứ nghĩ ở nhà điện hỏi thăm, không ngờ lại là báo tin anh M. đã qua đời…
Tương lai mù mịt
Dù đang trong thời gian để tang chồng, nhưng mỗi tháng chị Nam đều phải xuống bệnh viện Ung bướu Nghệ An để chạy thận. Chị Nam chia sẻ: “Do cơ thể yếu, không đảm bảo để điều trị hóa chất, nên tôi phải dùng thêm cả thuốc. Tôi không có bảo hiểm, thuốc lại đắt đỏ nên mỗi lần xuống bệnh viện, riêng tiền thuốc đã tầm 5 triệu đồng chưa kể đi lại, ăn uống. Giờ kinh tế gia đình đã cạn kiệt, không còn cố được nữa rồi”.
Dù đã tuân theo phác đồ điều trị của bác sĩ, nhưng cơ thể chị Nam đang suy kiệt, không có khả năng lao động, nên chỉ loanh quanh ở nhà. Bà Lê Thị Loan (SN 1950, mẹ chồng chị Nam) không giấu nổi sự xót xa: “Trước đây, M. là lao động chính trong gia đình, giờ con mất đi, chúng tôi không còn biết bấu víu vào đâu nữa. Tôi tuổi đã cao, còn Nam giờ bệnh nặng, chỉ nằm trên giường, bát cháo cũng ăn không hết. Nhà có tài sản gì giá trị cũng đã bán sạch…”.
Bà Loan cho biết, thời gian qua, tai ương liên tiếp giáng xuống gia đình. Cuối năm 2016, bà ngã gãy chân, còn cháu Hồ Sỹ Long lại phát hiện có những dấu hiệu lạ ở cổ, đi khám thì các bác sĩ cho biết cháu bị rò khe mang. “Sau phẫu thuật một thời gian, cháu Long vẫn bị rò nước, các bác sĩ hẹn tái khám nhưng gia đình vẫn chưa đưa cháu đi được. Còn Nam, trong thời gian điều trị ung thư thận lại phát hiện thêm bị u gan, bướu cổ và u vú. Muốn chữa trị lắm nhưng giờ chúng tôi cạn kiệt tiền bạc rồi…”, bà Loan khóc.
Theo chị Nam, sức khỏe của chị càng lúc càng yếu, nếu chẳng may có mệnh hệ gì thì các con chị sẽ trở thành trẻ mồ côi. Nghĩ về tương lai mờ mịt, chị nhiều đêm ôm các con khóc nức nở. Chị nói: “Cứ nhìn các con chơi đùa là lòng tôi lại quặn thắt, tôi không muốn các con chịu cảnh vừa mất bố lại mất mẹ, các cháu còn nhỏ quá…”.