Nhật kí của một đứa bé không bao giờ được chào đời…!

Ngày 5/10 – Hôm nay, mình bắt đầu xuất hiện… Ngày 22/11 – Mình lớn lên một chút từng ngày, tay chân mình bắt đầu hình thành… Ngày 28/12 – Hôm nay, mẹ mình “giết” mình…

Và mình sắp là một bé gái. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp hết cả, thậm chí ngay việc mình rất thích ngắm hoa nữa cơ!

Ngày 19-10 – Một số người nói mình chưa phải là một con người hoàn chỉnh, rằng mới chỉ có mẹ mình thật sự tồn tại mà thôi. Nhưng mình là người mà, cũng giống như mẩu ruột bánh mì nho nhỏ chưa phải là bánh mì thật sự. Mẹ là người, vậy thì mình cũng thế.

Ngày 23-10 – Mới rồi mình vừa mở hé đôi môi. Chà, để nghĩ coi cỡ một năm nữa, mình sẽ nở nụ cười và sau đó biết nói. Chắc chắn tiếng đầu tiên mình thốt ra sẽ là: Mẹ… mẹ…ơi!

Ngày 25-10 – Hôm nay, tim của mình bắt đầu tự đập lấy. Từ giờ trở đi nó sẽ nhảy múa nhẹ nhàng cho đến phút cuối đời của mình mà không nghỉ chút nào! Sau nhiều năm chắc nó phải mệt mỏi. Nó sẽ dừng khi mình chết đi, chắc thế!

Ngày 2-11 – Mình lớn lên một chút từng ngày. Tay chân mình bắt đầu hình thành. Nhưng chắc chắn mình phải đợi một thời gian khá dài trước khi đôi chân có thể giơ cao để chạm vào tay mẹ, trước khi lòng bàn tay bé nhỏ có thể cầm được hoa và ôm lấy ba.

Hình ảnh minh họa

Ngày 12-11 – Những ngón tay nhỏ xíu bắt đầu mọc ra trên bàn tay của mình. Ồ, trông chúng nhỏ nhắn mà dễ thương làm sao! Mình sẽ được vuốt tóc mẹ nhờ chúng đấy nhé!

Ngày 20-11 – Hôm nay, bác sĩ nói với mẹ rằng mình đang sống ở đây, bên dưới trái tim của mẹ. Ồ, chắc mẹ phải vui mừng biết bao! Mẹ có vui không hở mẹ?

Ngày 25-11 – Có lẽ ba mẹ đang đặt tên cho mình. Nhưng chắc ba mẹ vẫn chưa biết mình là con gái đâu. Bí mật đấy nhé! Mình muốn được người khác gọi là bé May. À, mình đang lớn dần lên đây!

Ngày 10-12 – Mình đang mọc tóc! Sao nó mượt mà và tỏa sáng quá. Mình tự hỏi tóc của mẹ có giống thế không?

Ngày 13-12 – Mình vừa chớp mắt. Bóng tối bao phủ xung quanh mình. Khi mẹ sinh mình ra, chắc là thế giới sẽ nhiều hoa và nắng ấm lắm. Nhưng điều mình muốn hơn cả là trông thấy mẹ. Mẹ ơi, mẹ có đẹp không hở mẹ? Con muốn nhìn thấy mẹ ghê!

Ngày 24-12 – Mình tự hỏi liệu mẹ có nghe thấy tiếng thì thầm của trái tim mình? Một số bạn của mình ra đời hơi bị yếu một chút. Nhưng trái tim mình rất khỏe mạnh. Nó đập đều đặn: tup-tup, tup-tup. Mẹ sẽ có một đứa con gái thật khỏe mạnh đó nghe mẹ!

Ngày 28-12 – Hôm nay, mẹ mình giết mình…

Hình ảnh minh họa

***

Vô tình đọc được bài này, tự hỏi những bà mẹ này như thế nào? Đáng thương hay đáng ghét? Cả hai. Thương, và ghét. Thương những bồng bột tuổi trẻ, sự ngu ngốc, sai lầm. Ghét vì đứa trẻ có tội gì đâu. Nó được quyền sinh ra, được quyền sống cơ mà.

Những bậc làm cha làm mẹ, dám làm, không dám chịu. Tại sao? Là vì đã không được giáo dục đúng cách. Trách nhiệm thuộc về ai? Tự hỏi đứa trẻ này sẽ là con của ai trong các bạn trẻ?

Dám làm, dám chịu. Không dám, thì đừng làm. Đừng viện lý do này nọ, đừng xin lỗi… Đi mà xin lỗi những đứa trẻ chết oan đó.

Theo: webtretho