Chỉ một chút thay đổi tư duy, sẽ quyết định tương lai phía trước là Thiên đường hay Địa ngục
Con người vì có tâm đố kỵ, luôn muốn điều có lợi hơn thuộc về mình. Tính toán thiệt hơn khiến con người ta mệt mỏi, nhưng nếu có thể thay đổi cách nghĩ, đem những thứ mình có đưa cho người khác, thì mọi chuyện sẽ thay đổi bất ngờ.
Trong một trò chơi, người chủ trì đưa cho mỗi người một quả bóng, rồi yêu cầu mọi người viết tên mình lên trên quả bóng.
Sau đó người chủ trì thu tất cả bóng lại, để vào một phòng khác, chất đống lên nhau. Rồi yêu cầu mọi người tìm ra quả bóng của mình trong thời gian ngắn nhất có thể, và thời gian tối đa là 5 phút.
Mọi người cùng vào, ai cũng muốn thật nhanh tìm ra quả bóng mình, vì thế tất cả đều xông vào đống bóng, chen lấn xô đẩy nhau tìm kiếm quả bóng ghi tên mình. 5 phút đồng hồ trôi qua, kết quả chỉ có một vài người hoàn thành nhiệm vụ.
Quy tắc trò chơi thay đổi, không đến 3 phút, tất cả đều hoàn thành nhiệm vụ…
Sau đó người chủ trì thay đổi quy tắc của trò chơi. Yêu cầu mọi người tìm một quá bóng bất kỳ, rồi đưa cho người có tên trên quả bóng. Thế là không đầy 3 phút, tất cả mọi người đều nhận lại được của bóng của mình.
Đây cũng chính là sự khắc họa xã hội một cách chân thực nhất. Mỗi người đều điên cuồng tìm kiếm thứ mà mình muốn, nhưng đều rất khó tìm được.
Nếu như chúng ta đổi cách suy nghĩ: Đem thứ mình có ở trong tay, đưa cho người đang cần nó, như vậy thì, mỗi người có thể sẽ rất nhanh chóng tìm được thứ mà mình muốn có.
Chúng ta không nên chăm chú nhìn cái mình muốn, mà hãy đem cái mình có chia sẻ cho người khác, như vậy, thế giới nhật định sẽ trở lên tốt đẹp hơn.
Ngày nọ, có một người đàn ông đến gặp Thượng đế, anh ta hỏi:
“Thượng đế, xin người cho con biết đâu là Thiên đường, đâu là Địa ngục ạ?”
“Đi theo ta. Ta sẽ đưa ngươi xem Thiên đường và Địa ngục nơi đây”.
Căn phòng thứ nhất mang tên “Địa ngục”, người đàn ông thấy rất nhiều người khổ cực, đói khát và tay họ bị buộc vào một cái muỗng cán dài. Tất cả quây quần quanh một cái nồi canh to sôi ùng ục, mùi thơm ngào ngạt. Những người này rất đói, nhưng ngặt nỗi khi múc canh lên, họ không có cách gì đưa thìa vào miệng vì cán thìa rất dài, trông rất khổ sở.
Thượng đế dẫn người đàn ông đến căn phòng thứ hai, tên là “Thiên đàng”, cảnh vật không khác gì căn phòng thứ nhất, cũng một nồi canh ngon, cũng rất nhiều người tay bị buộc vào muỗng cán dài, nhưng khác nỗi, khuôn mặt mọi người rất hạnh phúc, và tất cả đều mãn nguyện vì được no đủ.
Khép lại cánh cửa, người đàn ông thắc mắc với Chúa:
“Thưa Ngài, hai căn phòng không khác gì nhau, vậy sao ở phòng Thiên đàng, mọi người lại hạnh phúc hơn phòng Địa ngục?”
Thượng đế mỉm cười và nói:
“Vì ở phòng Thiên đàng, mọi người nhận biết được cán muỗng quá dài và họ không thể tự đút cho mình ăn được. Chính vì vậy người ta học được cách đút cho nhau ăn”.
Câu chuyện cũng chính là phản ánh sự khác biệt giữa tầng cao và tầng thấp của xã hội:
Ở xã hội tầng trên, ai cũng muốn cùng người khác đi hợp tác;
Ở xã hội tầng dưới, người nào cũng đều không thích chung chạ với người khác;
Xã hội tầng trên, nhìn vào sở trường của người khác;
Xã hội người, nhìn vào nhược điểm của người khác;
Người ở xã hội tầng trên nâng đỡ nhau cùng đi lên, người xã hội tầng dưới ngăn cản nhau tiến bước.