Mẹ nghỉ hưu ở nhà mở quán xôi lúc nào cũng đông khách nhưng tiền lãi chỉ được vài chục ngàn, bất ngờ khi núp ở góc nhà quan sát bà bán hàng…

” Rõ ràng khách lúc nào cũng đông mà hàng lại hết sớm, như thế phải lại đến tiền triệu chứ. Cứ tưởng mẹ sẽ thất vọng lắm ai ngờ bà chỉ xua tay bảo: “Thôi, mẹ cũng chỉ định làm vui vui thôi, lấy công làm lãi, không lỗ là cũng may rồi!”….”

Vậy mà chẳng hiểu sao mới nghỉ ở nhà được hơn 1 tuần thì bà đã bồn chồn chân tay, cả ngày cứ đi ra đi vào kêu ca xương khớp nhức mỏi, tưởng mẹ ốm nên mấy đứa con định đưa đi khám thì bà chỉ xua tay nói:

– Cả đời làm việc luôn chân luôn tay quen rồi, giờ nghỉ hưu nên tự dưng bộ máy nó ngừng hoạt động nên rệu rạo hết chứ sao? Mẹ cứ cảm thấy cuồng chân thế nào ý

– Hay mẹ đi chơi rồi đi du lịch đâu đó đi cho khuây khỏa con người. Chuyện ở nhà cứ để bọn con lo cho.

Thấy các con nói cũng có lý nên bà Lan xếp quần áo vào vali rồi rủ rê mấy bà bạn cùng nghỉ hưu với mình đi chơi khắp nơi thăm thú để bù lại quãng thời gian còn trẻ đã quần quật làm việc chẳng chịu hưởng thụ.

Vậy mà, đi chơi chán chê không sao, cứ về nhà nằm nghỉ thì bà lại cảm thấy chân tay bứt rứt không chịu được. Biết là cơ thể mình không quen việc phải nằm lì một chỗ hưởng thụ nên bà Lan vội nghĩ xem mình có thể làm gì lúc này.

Mấy ngày sau, thấy mẹ nhập về gần 10kg gạo nếp cùng đống đỗ xanh rồi lạc các loại, các con tò mò trố mắt ra hỏi:

– Mẹ định làm cái gì mà mua lắm đồ thế?

– À, mẹ tính mở quán bán đồ ăn sáng. Chẳng phải ngày trước chúng mày khen xôi mẹ nấu dẻo ăn ngon lắm còn gì, giờ ở nhà buồn chân buồn tay nên buôn bán cho có việc làm ấy mà.

– Vâng, thế cũng được nhưng mẹ làm vừa sức thôi nhé. Giờ già rồi nên nghỉ ngơi thôi, bọn con cũng không muốn mẹ nghỉ hưu xong phải vất vả đâu.

– Ừ, mẹ biết rồi, yên tâm đi.

Quả nhiên, tay nghề của mẹ từ khi còn trẻ vẫn còn phong độ chán, quán vừa mới mở được 3 ngày mà khách ra vào cứ nườm nượp, chẳng hiểu do xôi ngon thật hay mọi người ủng hộ bà hay thế nào mà lúc nào mẻ xôi của mẹ mới 9 giờ đã hết sạch sành sanh.

1 tuần sau, ngày nào cũng thấy lượng khách ra vào ổn định, bàn kê thêm cũng không có đủ để đáp ứng người đến ăn chứ chưa tính đến người mua về. Lượng gạo mẹ nhập đợt đầu cuối cùng cũng đã hết sạch, tối hôm đó, cả nhà xúm lại quanh đống tiền lẻ háo hức đếm từng tờ một.

(ảnh minh họa)

Vậy mà, chẳng hiểu sao, sau khi tính toán nguyên liệu rồi trừ đi tiền nhập, tiền công các loại mà tiền lời ra chỉ có vài ba chục ngàn. Các con trố mắt ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì xảy ra, sao lại có chuyện như vậy được nhỉ? Rõ ràng khách lúc nào cũng đông mà hàng lại hết sớm, như thế phải lại đến tiền triệu chứ. Cứ tưởng mẹ sẽ thất vọng lắm ai ngờ bà chỉ xua tay bảo: “Thôi, mẹ cũng chỉ định làm vui vui thôi, lấy công làm lãi, không lỗ là cũng may rồi!”.

Thế nhưng, sau đó, lần nào nhập hàng mới về rồi bán hết và tính toán ngân sách cũng chỉ lãi được có từng đó. Nên bàn nhau núp ở trong nhà ngó ra ngoài hàng của mẹ một buổi xem bà buôn bán như thế nào. Để rồi, sáng hôm ấy, sau khi bê thúng xôi cho mẹ ra thì những lượt khách đầu tiên đã kéo đến rồi cửa hàng càng đông người hơn.

Mấy đứa con nhìn chăm chăm vào những tờ tiền mà khách đưa cho mẹ một lúc lâu nhưng không thấy có ai trả sai hay giở trò quỵt tiền cả. Vậy thì nhầm lẫn ở đâu được nhỉ, cho đến khi mấy đứa nhỏ nhà nghèo trong xóm cắp cặp đến trường đi ngang qua.

“Tiền hàng hôm nay bà lấy đủ rồi, mấy đứa đến cầm lấy một gói mà ăn sáng. Chắc vẫn chưa ăn gì đúng không? Xôi bà nấu ngon lắm, đừng bỏ bữa, muốn học được tốt thì phải no cái bụng đã” nghe mẹ bỗng dưng nói thế thì mấy đứa con hiểu ra, đây chính là lí do luôn hết hàng sớm nhưng tiền lãi lại chỉ có vài chục ngàn sao?

Nhìn mấy đứa trẻ cúi đầu cám ơn xúm lại nhận lấy gói xôi mà mẹ đưa cho chúng rồi chạy nhanh cho kịp giờ đến trường mà các con chỉ biết nghẹn ngào bật khóc, bảo sao bà bán hàng thấy lãi ít mà vẫn thản nhiên chẳng tính toán gì, thế mà họ lại chi li từng đồng một như thế. Đúng là, dù nghỉ hưu rồi nhưng tấm lòng của một nhà giáo trong mẹ vẫn luôn còn mãi. Bà lúc nào cũng lo nghĩ đến mấy đứa học trò một cách đầy vị tha như thế.