Khó tin bé trai 9 tuổi một mình sống hơn 700 đêm cô quạnh giữa mộ bia
9 tuổi, bạn đã dám ngủ 1 mình? Thế mà cậu bé Trần Quốc Lộc đã có hơn 700 đêm như thế. Không cha mẹ, không anh em, Lộc lủi thủi, đơn chiếc một mình trông đêm đen, cô quanh giữa mộ bia.
Sống trong căn nhà trống hoác, vây quanh là mộ bia…
Nếu như không tận mắt thấy, hẳn nhiều người sẽ chưa tin Lộc đã dám sống như thế. Gian nhà mà Lộc cư ngụ hiện nay nằm ở thôn Hà Trung (xã Gio Châu, H.Gio Linh, Quảng Trị), được dựng lên từ thời Lộc còn “có mẹ”.
Nhà vẫn chưa có cửa trống hoác, vây quanh nhà là những nấm mồ rêu phong. Đến thăm Lộc vào thời điểm chập choạng, cảm giác rờn rợn…
VIDEO: Cậu bé 9 tuổi một mình sống hơn 700 đêm giữa rừng bia mộ
Theo chị Trần Thị Hưng, Chủ tịch Hội phụ nữ xã Gio Châu, người “dẫn đường” của chúng tôi thì cách đây 2 tuần, Lộc thậm chí còn sống trong bóng tối vì không có điện. “Thấy thằng nhỏ đáng thương quá, Hội phụ nữ xã đã quyên góp để mua cho cháu một số vật dụng, dọn dẹp lại nhà cửa và kéo điện về đó”, chị Hưng thông tin.
Cũng theo chị Hưng, Lộc từng có 1 gia đình, gồm mẹ và 2 anh chị nữa. Cũng như 2 anh chị của mình, chẳng biết cha mình là ai bởi mẹ Lộc là người đi “xin con”. Từ năm Lộc vừa qua tuổi thứ 7, mẹ vào nam làm việc và biền biệt không thấy về, chị gái Lộc được một gia đình tử tế ở TP.Đông Hà nhận nuôi. Riêng anh trai Lộc, đã 17 tuổi, người cuối cùng đứng cạnh em cũng vì miếng cơm mà lên rừng làm gỗ kiếm sống từ dạo đó. Nên 2 năm nay, Lộc sống một mình…Lâu lắm, anh trai mới tạt qua 1 lúc, dúi cho ít tiền, rồi lại đi.
Vậy nhưng, ngày ngày Lộc vẫn đến trường và nay đã là học sinh lớp 4 của Trường tiểu học Gio Châu. Và sống trong ngôi nhà đến cái bàn học cũng không có thì đừng đòi hỏi cậu bé này học hành giỏi giang.
Nhìn quanh quất, cả ngôi nhà mà Lộc ở dường như chỉ có đúng 2 thứ, cái bếp và cái giường, đủ để đáp ứng 2 nhu cầu tối thiểu của Lộc cũng như đa số loài người. Đó là ăn và ngủ.
Vượt qua đêm đen bằng cách… trùm chăn kín đầu
Ban ngày, Lộc đến trường và vui đùa như bao đứa trẻ khác. Rảnh rỗi, cậu cũng tìm bao trò nghịch ngợm để chơi và dành thời gian kiếm chút rau để cải thiện bữa ăn. Nhưng cơn ác mộng của Lộc cứ đến hàng ngày khi bóng đêm ập về. Bởi mới 9 tuổi đầu, Lộc cũng sợ bóng tối…
Thế mà Lộc cứ phải đối diện với cảnh hơn 700 đêm vắng người thân.
“Em ước gì đừng có ban đêm mà chỉ có ban ngày mãi thế”, Lộc nói với đầy vẻ ngây ngô. Nhưng dù có sợ đến mấy thì Lộc cũng chẳng có ai để bấu víu, chẳng có chỗ nào để đi nên vẫn cứ phải lủi thủi một mình trong căn nhà không có cửa và không có tình yêu thương ấy.
Hôm chúng tôi đến, thấy bữa cơm tối của Lộc chỉ gồm cơm trắng với dưa môn, do em tự nấu. Vậy mà em vẫn ăn ngon lành. Nhưng ăn xong cứ nài nỉ một hai bảo chúng tôi ở lại chơi thêm tí chút vì sợ. Lộc nói, nhà chẳng có ti vi, nên cứ ăn cơm xong là em lên giường ngủ. Để vượt qua những đêm đen, em trùm chăn kín đầu và cầu cho trời sáng thật nhanh…
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, Lộc vẫn sống thui thủi…Ai nhìn thấy em cũng tặc lưỡi, xót xa cho tuổi thơ cô quạnh của một cậu bé nơi miền quê nghèo khó. “Giá như Lộc cũng có một gia đình”, đó là ước nguyện của em và những tấm lòng thương cảm.
Nói như chị Hưng, dẫu chính quyền có quan tâm đến mấy thì không thể đi theo Lộc suốt ngày, những suất quà từ thiện dù không bao giờ sót tên em cũng thể làm vơi sự cô quạnh. “Đời của Lộc chẳng biết mai này sẽ ra sao, khi không có một chỗ dựa của người lớn?”, chị Hưng tự hỏi, đau đáu.
Theo Thanh niên