Nước mắt tủi nhục của người cha không mua nổi hộp bánh cho đứa con trai duy nhất bị u não
Anh Cao mang gương mặt khắc khổ điển hình của một người nông dân, đôi bàn tay chai cứng nhẹ nhàng an ủi con trai, chốc lát lại lén quay đi đưa tay quẹt ngang mắt. Dù đã cố dặn bản thân phải tỏ ra vui vẻ để con đỡ sợ, nhưng người cha này vẫn không thể giấu nổi giọt nước mắt đau xót.
“Bố ơi ! Bác sĩ mới mổ đầu con xong, con đau lắm, con đói quá, con thèm ăn bánh“!
“Bố xin lỗi con ! Nhà mình nghèo quá. Bố mẹ hết tiền thật rồi. Bố mẹ có lỗi với con“…
Đó là những câu nói trong nước mắt đầy sự tuyệt vọng của anh Phạm Văn Cao cùng con trai là cháu Phạm Quốc Đạt (7 tuổi, ở thôn Tử Lý thuộc xã Đông Ninh, huyện Khoái Châu, Hưng Yên) tại Bệnh viện K3 (thuộc huyện Thanh Trì, Hà Nội), nơi hai cha con anh đang ngày đêm chiến đấu với căn bệnh u não quái ác mà bé Đạt mang trong người.
Đạt là con út trong gia đình, trên em còn có hai chị gái. Chị gái lớn năm nay đang chuẩn bị thi đại học. Chị gái thứ đang học phổ thông. Đạt là cậu con trai duy nhất. Vợ chồng anh Cao “đẻ cố”, những mong có nếp, có tẻ cùng với bao niềm hy vọng ở tương lai. Khi hỏi về Đạt, anh Cao thật thà tâm sự: “Đạt là con trai út, vợ chồng tôi đẻ cố để rồi cả nhà rau cháo nuôi nhau. Nếu cháu khỏe mạnh, có lẽ gia đình tôi vẫn sống ổn dù cuộc sống vẫn còn nghèo“.
Mưu sinh bằng nghề làm cây giống, thu nhập cả 2 vợ chồng anh Cao chỉ rơi vào khoảng 3,5 triệu đồng/tháng. Cái nghèo đói vây lấy anh chị quanh năm ở một miền quê nghèo ở thôn Tử Lý thuộc xã Đông Ninh, huyện Khoái Châu, Hưng Yên.
Dù hết sức cố gắng, vợ chồng người nông dân đó không làm sao cho cuộc sống khấm khá hơn được khi quanh năm chỉ trông vào mấy xào ruộng và số cây giống ít ỏi, ba đứa con thì đang tuổi ăn, tuổi lớn. Tưởng như mọi thứ vất vả, khổ cực đã đủ đối với gia đình anh Cao. Thế nhưng, vào một ngày nọ, cháu Đạt đang bình thường bỗng dưng có biểu hiện lạ. Khi kèm cặp cháu học chữ, anh Cao thấy tay phải cháu bị run. Không lâu sau đó, anh lại phát hiện ra chân phải cháu cũng đi đứng cũng bị lệch.
Sau 12 ngày, tình trạng không khá hơn là mấy, hoảng sợ, vợ chồng anh quyết định đưa cháu đi Bệnh viện tỉnh thăm khám. Kết quả chụp CT như một cú sốc giáng thẳng vào vợ chồng anh. Các bác sĩ chẩn đoán cháu Đạt bị u não. Vợ anh như ngã quỵ. Sau khi chuyển lên khoa Ngoại thần kinh của Bệnh viện K3 Tân Triều, cháu Đạt buộc phải phẫu thuật.
“Trước đây, tôi cứ nghĩ bệnh ung thư chỉ có trên phim ảnh, không ngờ nó lại rơi vào đúng gia đình mình, xảy ra với đứa con trai duy nhất. Nhìn vợ khóc suốt, bỏ ăn gầy mòn tôi cũng muốn khóc theo. Nhưng nếu tôi cũng khóc thì con sẽ rất sợ hãi, tôi phải cố gắng kiên cường để cùng con chống chọi với bệnh tật”, anh Cao buồn bã nói.
Người chồng, người cha này cũng không khỏi xót xa khi nghĩ đến vợ, nghĩ đến hai đứa con gái lớn còn dang dở học hành: “Con gái lớn của tôi năm nay chuẩn bị thi đại học, bé thứ hai vẫn đang học phổ thông mà cháu Đạt bị như vậy, tiền chúng tôi cũng không có để nộp học cho các cháu phải nhờ cô giáo ứng trước. Rồi sau đó tôi cũng không biết tính sao. Tôi thương vợ lắm, vừa tất tả làm đồng, vừa chăm các con lại thêm cả việc nhà. Nay Đạt bị bệnh, tôi phải túc trực trên Hà Nội với cháu, chỉ có mình cô ấy ở nhà quán xuyến, lo toan mọi việc“.
Thế nhưng, đưa cháu đi viện, vợ chồng anh chẳng có đủ tiền mua nổi một hộp bánh cho cháu. Chứng kiến hoàn cảnh đáng thương đó, các điều dưỡng tại bệnh viện rớt nước mắt, họ gom góp chút ít tiền dành tặng cha con anh. Căn bệnh quái ác vẫn tiếp tục hành hạ cháu Đạt khiến hàng ngày, hàng giờ cháu ôm đầu, rên rỉ vì những cơn đau. Theo phác đồ điều trị của các bác sĩ, cháu lại sắp phải phẫu thuật tiếp lần thứ hai.
Nhận được tin đó, anh Cao như càng bất lực thêm. Túi tiền vợ chồng anh đã cạn sạch. Những chỗ vay mượn được thì cũng đã cố gắng cả rồi. Giờ đây, khuôn mặt người nông dân đó lại nặng trĩu những lo âu về áp lực phía trước khi đến gói bánh cho đứa con tội nghiệp cũng không thể mua nổi.
“So với nỗi đau của Đạt mỗi lần khối u hành hạ, tôi cảm thấy mình bất lực nhiều hơn. Tôi không mong muốn điều gì cao sang, điều tôi ước mơ nhất lúc này chỉ cần con được khỏe mạnh, tôi sẽ tiếp tục công việc đồng áng, gieo giống cây để kiếm tiền nuôi con là quá đủ“, ước mong đơn sơ đó của anh khiến người nghe thật đau lòng…
Mặc dù có bảo hiểm hỗ trợ nhưng chi phí đi lại, thuốc men ngoài danh mục vô cùng tốn kém. Mỗi bạn đọc có tấm lòng nhân ái xin hãy chung tay góp sức để cháu Phạm Quốc Đạt có cơ hội phẫu thuật, để mong ước đơn sơ của người cha nghèo sớm trở thành hiện thực.
Chúng tôi rất mong nhận được sự chung tay từ các nhà hảo tâm đối với trường hợp này. Mọi đóng góp xin vui lòng liên hệ anh Phạm Văn Cao, số điện thoại: 0966193016. Hoặc đến trực tiếp phòng bệnh nhân ở phòng 652 khoa Ngoại thần kinh, Bệnh viện K3, Tân Triều. Xin chân thành cảm ơn!
Theo Trí Thức Trẻ