Mẹ…Mẹ ơi, xin mẹ đừng đánh con, con đau lắm…!
Con cái sinh ra không phải đứa trẻ nào cũng thông minh. Nhưng người đời thường nói bụt nhà không thiêng là vậy. Một khi bố mẹ dạy con cái thường không được kiên nhẫn bằng với người ngoài. Chính vì thế mà con thường không hiểu bài bằng người khác.
Thật mà nói con chị vốn đã chậm hơn những đứa trẻ khác từ trước kia. Bởi thế mà mỗi lần dạy con học bài là chị lại la lối om sòm chỉ vì con không hiểu. Càng không hiểu chị càng đánh con hơn, dần dần con sợ chị chẳng còn muốn mẹ ôm cũng không thân thiết với mẹ như trước kia nữa.
Sau này, con đi lớp suốt ngày bị cô giáo nhắc học hành quá yếu khiến cho mẹ càng thêm tức giận. Ngày hôm đó là ngày nhận bảng điểm của con. Mẹ cố gắng dành cả buổi tối để dạy con học bài mà kết quả lại chẳng ra đâu vào đâu cả. Cầm bảng điểm của con gái trên đó không có nổi 1 điểm 9 nào như mẹ mong đợi. Mẹ giận lắm, tức tốc lôi con gái ra ngoài đánh cho 1 trận đến sưng cả chân bỏ mặc con bé nấc lên:
– Mẹ ơi, con sai rồi, con sai rồi. – chị quát thêm:
– Biết sai sao không sửa, sai mà học hành như thế đấy à? Tôi thật sự rất mệt mỏi với cô rồi đấy nhé.
– Mẹ ơi, con xin mẹ đừng đánh con. Con đau lắm. – chị càng quát to hơn:
– Biết đau à, thấy đau sao không chịu khó học hành chăm chỉ hơn đi. Tao nuôi mày ăn học để mày học hành không bằng ai như thế à?
– Con biết lỗi rồi, mẹ ơi con biết lỗi rồi mà.
– Đánh cho chừa cái tội học hành không đến nơi đến chốn. Mỗi lần gặp cô giáo là vì con cái mà không biết phải giấu mặt vào đâu cho vừa. Sao mà học hành dốt thế hả con, giảng đi giảng lại vẫn không chịu hiểu.
– Mẹ ơi, mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Mẹ đừng đánh con nữa mà, con đau lắm.
Nhìn con gái xin thảm thiết nước mắt nước mũi chảy dài mà chị mặc kệ đánh tiếp. Chân con gái sưng vù lên chỉ vì đòn roi của mẹ. Chị đẩy con gái vào trong phòng tuyên bố:
– Đấy, ngồi đấy mà ngẫm nghĩ rồi học bài đi.
– Con biết rồi ạ.
– Vào học đi, học đến khi nào biết thì thôi. Tôi thật sự không thể nào chấp nhận được nữa rồi. Không biết thì đừng có ăn uống làm gì cả, nuôi cho tốn cơm học hành thì dốt.
Con gái nấc lên lủi thủi đi vào phòng. Chị khóa chặt cửa con lại để rồi bỏ mặc ở đó đi ngủ. Sáng hôm sau quá vội đi làm nên quên không mở cửa cho con. Còn chồng chị lại đang đi công tác. 1 ngày chị bận bịu với công việc của mình mà quên mất đứa con gái đang ở nhà 1 mình bị khóa trong phòng.
Về đến nhà vội vã chạy đến phòng mở cửa cho con để rồi chị chết điếng khi thấy tay con vẫn cầm chiếc bút, quyển vở đang viết dở và người con thì nóng ran hết cả lên. Vội vã đưa con đến viện bác sĩ chỉ vào mặt chị rồi chửi:
– Đẻ con ra mà chăm nó như thế à? Để nó ốm, nó đói lả đến mấy ngày không cho nó ăn như thế thì làm mẹ làm gì, nhìn lại mình đi xem có xứng đáng làm mẹ không?
– Xin bác sĩ hãy cứu con tôi với ạ, tôi xin bác sĩ.
Bác sĩ lạnh lùng hất tay chị ra rồi nhìn chị bằng ánh mắt ghét bỏ, miệt thị. Chị ân hận lắm, chỉ vì con học hành kém mà phạt con thế này. Giờ con mà có mệnh hệ gì thì sao chị sống nổi. Đây cũng chính là bài học cho tất cả các bà mẹ.
Con trẻ thường không được tập trung cho lắm. Cũng vì thế nên đừng quá ép buộc con, hãy kiên nhẫn đối với con mình. Chỉ như thế con mới có thể gần gũi và tiến bộ từng ngày. Đừng bao giờ để mình phải hối hận với lỗi lầm như người mẹ ấy đã phạm phải.
Theo Thethaovaxahoi