Vừa mở cửa, tôi chết điếng cả người khi thấy cảnh tượng mẹ đang ngồi…
Tôi chết điếng cả người, còn cô vợ mới cưới thì thanh minh các thứ, tôi chảy nước mắt mà không biết làm gì.
Ngoài 40 tuổi, tôi thành đạt, nhiều tiền, một cô vợ trẻ măng, xinh đẹp. Những tưởng hạnh phúc ở đời chỉ đến thế thôi, hóa ra bao nhiêu thời gian qua là tôi sai lầm, tôi ngu ngốc.
Trước kia tôi từng có một đời vợ. Cô ấy bằng tuổi tôi, là chủ một quán bán hàng ăn nhanh, còn tôi cũng từng là một thằng làm thuê, phấn đấu mãi mới có chút vốn rồi tách ra làm ăn riêng.
Thật sự ngày trước lúc khó khăn tình cảm vợ chồng rất tốt, vợ tôi đảm đang, chu đáo, nhưng tính cô ấy hơi khó tính, hay cằn nhằn, thành ra nhiều lúc vợ chồng hay lục đục, căng thẳng. Vợ chồng tôi có hai con, đứa lớn đang học cấp 3, đứa út học cấp 2. Nhà tôi cũng neo người, tôi là con một. Bố mất đã lâu, nhà chỉ còn một mẹ già, mẹ tôi không đau ốm gì nhưng bị lẫn nhiều năm nay rồi.
Công việc của tôi hay phải đi công tác, trong một lần đi tôi quen Hân, một cô gái trẻ măng vừa tốt nghiệp. Hân vui vẻ, tươi sáng, cô ấy như làn gió mới thổi vào cuộc sống của tôi. Tôi say mê và yêu Hân thật sự, mù quáng đến mức sống chết về đòi bỏ vợ để cưới cô ấy, nhất là khi Hân báo tin đã có bầu với tôi.
Vợ tôi hốt hoảng, khóc lóc, xin tôi nghĩ lại. Nhưng lúc đó tôi gàn dở kinh khủng, chẳng hiểu sao tôi u mê thế, tôi sống chết đòi bỏ vợ, và rước Hân về nhà. Mẹ tôi thì kệ, bà cũng không còn biết những chuyện như này nữa.
Vợ tôi chuyển ra, các con cũng đi theo, tôi cưới Hân sau đó không lâu. Vì sức khỏe Hân không tốt nên tôi bảo Hân ở nhà, cô ấy cũng không phải làm gì nhiều, chỉ nấu cơm buổi trưa cho hai mẹ con ăn, việc nhà có giúp việc theo giờ đến làm rồi. Tôi chiều chuộng, cung phụng Hân chẳng thiếu thứ gì.
Vậy mà không bao lâu sau ngày cưới, trưa đó tôi mệt nên về sớm. Vừa bước vào nhà, tôi sững sờ trước cảnh mẹ đang ngồi bệt dưới sàn nhà, bốc bát cơm rơi vãi khắp nơi. Tiếng Hân sa sả: “Bà có ăn nhanh lên không, để tôi còn dọn, tôi mệt với bà quá, cả ngày loanh quanh hầu hạ…”. Tôi xông vào, Hân thấy tôi thì tái mặt. Tôi phải kiềm chế lắm mới không cho vợ cái tát, nhìn mẹ mà tôi xót đến rơi nước mắt.
Tôi đưa mẹ vào phòng, nấu một ít đồ ăn khác mang vào, bón cho bà ăn. Mẹ tôi lập cập, khóe mắt ướt rượt nhưng không hề nói một tiếng nào.
Tôi đau lòng kinh khủng, thật không ngờ Hân có thể xư xử tệ đến như thế. Nhưng ngặt nỗi, giờ cô ấy đang bầu đứa con của tôi, tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi hối hận quá, có phải đây là quả báo mà tôi phải nhận hay không?
Theo Khoevadep