Tôi sẽ ở một chốn thiên đường khác, đợi ông…
Ai mà chẳng mong ước có được một tình yêu thiên trường địa cửu, tìm được một người thích hợp để chung sống với nhau tới đầu bạc răng long, để cùng nắm tay nhau đến cuối con đường đời…
– Này ông, dậy đi!
– Gì thế? Để yên cho tôi ngủ thêm tí nữa nào!
– Ông dậy lấy xe đạp chở tôi ra chợ hoa đi!
– Hôm nay sao bà lại lắm chuyện thế hả? Ra kia đi tàu điện ngầm đi! Bà cho tôi ngủ thêm một xíu nữa thôi…
Sau khi chống chế đủ kiểu, năn nỉ hết cách mà vẫn không có kết quả, ông cũng đành dậy lấy xe đạp của cháu trai chở bà đi chợ hoa.
Giữa thời buổi cứ động một tí là người ta lại lao lên tàu điện ngầm hay lôi ô tô ra đi thì hình ảnh hai ông bà già đèo nhau trên chiếc xe đạp cọc cạch khiến cho bao nhiêu người phải ngoái đầu nhìn.
– Lát nữa ông phải mua hoa tặng tôi đấy nhé!
– Ừ, tôi sẽ mua cho bà một củ khoai ngay đây.
– Ơ, tôi bảo là mua hoa cho tôi cơ mà.
– Mua cho bà củ khoai để bà ngồi ăn rồi khỏi léo nhéo sau lưng tôi nữa.
– Cái ông điếc này!
Đi dạo hết một vòng chợ hoa, hai ông bà chẳng mua được gì. Căn bản là ông chẳng có hứng thú với hoa hoét, bà thì cứ nâng lên đặt xuống rồi lại chê đắt nên không mua nữa.
Trời hôm nay thật đẹp! Những tia nắng ấm áp nhảy múa theo vòng quay của bánh xe, cơn gió nhẹ mơn man trên mái đầu bạc trắng lơ thơ vài sợi tóc của hai người già. Cảm giác bình yên này khiến cho những kỷ niệm xưa cũ được dịp ùa về trong tâm trí của ông bà. Bà mỉm cười nghĩ tới những lời sến sẩm mà ông từng nói khi xưa, còn ông lặng im hoài niệm những lần đón đưa, những lần hẹn hò năm nào…
– Cứ như đang quay trở lại bốn chục năm trước ý nhỉ! Bà vẫn ki bo hệt như lúc xưa.
– Còn ông vẫn đẹp trai như thế, mỗi tội tai hơi điếc tí thôi.
Đoạn đường về bỗng trở nên thật gần. Hai ông bà chưa kịp ôn lại hết mớ kỷ niệm cũ thì đã về đến cửa nhà. Có lẽ phải để dành thi thoảng lôi ra kể lể mới được. Nhưng gần đây bà yếu lắm, không biết còn có thể ôn được với ông mấy câu chuyện nữa đây.
Chắc bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt, là ngày sinh nhật của ông nên bà “lắm chuyện” thật, toàn nghĩ ngợi linh tinh. Ở cái tuổi gần đất xa trời này, nhắc đến “sinh nhật” có vẻ hơi kỳ cục, mà chắc gì ông đã nhớ đến cái ngày này. Thế nhưng, bà cứ có linh cảm đây sẽ là lần cuối cùng được cùng ông đón sinh nhật…
– Hôm nay cho ông sang chơi cờ với mấy ông hàng xóm đấy!
– Thật á? Bà được ăn mỗi củ khoai thôi mà tử tế hẳn nhỉ!
Ngày cuối tuần, các con cháu đi vắng hết. Thế lại hay, ông bà càng có không gian riêng tư. Bà vui vẻ dọn dẹp nhà cửa, nấu những món ông thích ăn nhất rồi đi mua một chiếc bánh gato nho nhỏ. Bà sẽ đích thân tổ chức cho ông một buổi sinh nhật thật đáng nhớ… Đột nhiên, trời đất trước mắt bà tối sầm lại. Bà run rẩy men theo tường đi vào giường nằm nghỉ.
– Bà nó ơi, hôm nay tôi thắng to nhé! Mấy lão già ấy đang tức nghẹn cả cổ kia kìa!
Gọi mãi mà không nghe tiếng trả lời, ông vội vàng chạy vào phòng và thấy bà đang lặng lẽ nằm đó, trông bà rất mệt mỏi, xanh xao.
– Bà nó ơi, bà làm sao thế?
– Ông à… Tôi mệt quá… Ông vào bếp… lấy bánh sinh nhật và nến… vào đây đi…
Ông cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn nghe lời bà vào bếp lấy đồ.
– Ô, hóa ra hôm nay là sinh nhật tôi hả? Sao bà cầu kỳ thế! Mà bà nó thấy mệt lắm à? Để tôi đưa bà đi khám nhé!
– Không cần đâu… Ông nó à… Tôi thấy mình… đã đến lúc… phải lên thiên đường rồi….
– Bà nói linh tinh cái gì thế? Đừng có nói vớ vẩn nữa!
– Ông nó à… Cứ để tôi nói… Tôi đã làm những món ông thích ăn nhất… còn mua cả bánh gato nữa… Đây có lẽ là… sinh nhật cuối cùng mà tôi ở bên ông rồi… Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc… khi được bầu bạn với ông từng ấy năm… Ông nó ở lại mạnh khỏe và thay tôi chăm lo cho con cháu nhé…
Ông đã biết ngày này rồi sẽ đến, thế nhưng ông vẫn không đủ dũng cảm để đối mặt với giây phút biệt ly ấy. Ông run run cầm lấy bàn tay nhăn nheo của bà, nước mắt không biết đã tuôn rơi tự lúc nào.
– Bà không thể để tôi lại một mình được! Không có bà tôi biết sống thế nào đây? Không được đâu bà nó ơi…
– Ông hãy thổi nến sinh nhật đi… Tôi muốn… được nghe… điều ước… của ông…
Trái tim ông dường như đang vỡ vụn, linh hồn ông dường như cũng đang chuẩn bị rời khỏi cơ thể để đi theo người vợ thân thương.
– Mọi điều ước của tôi đều đã thành hiện thực khi được gặp bà và chung sống với bà rồi. Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, tôi chỉ ước được gặp bà sớm hơn mà thôi…
Bà từ từ nhắm mắt, trên gương mặt hiền lành hiện lên nụ cười mãn nguyện. Nhờ ông mà bà đã có được một thiên đường ở chốn nhân gian này rồi. Còn bây giờ, đã đến lúc bà phải đi đến một chốn thiên đường khác, và đợi ông ở đó…
Theo: Kenh14