Rợn người bản mặt giả tri thức của thầy giáo dâm ô: 30 phút đi học sớm, dẫn lên phòng và…
Khi mà vụ giáo viên bắt học sinh uống nước giẻ lau bảng còn chưa kịp lắng xuống thì thông tin thầy giáo dâm ô với hàng loạt học sinh tại một trường tiểu học ở Hà Nội lại càng khiến các bậc phụ huynh thêm phẫn nộ trước thực trạng giáo dục hiện nay.
Mấy ngày hôm nay các mẹ cũng thấy báo chí đăng tải nhiều thông tin về việc phụ huynh học sinh phản ánh việc thầy giáo N.Đ.L. (SN 1974, công tác tại Trường tiểu học xã An Thượng A) có hành vi dâm ô với một số học sinh lớp 3. Thật sự em thấy vụ việc này còn xót xa hơn cả nỗi đau, vì nó khiến quá nhiều người hỗn loạn giữa bộn bề cảm xúc: bàng hoàng, phẫn uất, xót xa, tủi hổ, cay đắng…!
Đi học thêm sớm hơn 30 phút để thầy đưa lên phòng dở trò
Trường học được biết đến như “ngôi nhà thứ hai” của trẻ, thế nhưng nơi ấy sẽ chẳng còn là nơi ươm mầm tài năng nữa nếu như người mà bọn trẻ gọi là “thầy giáo” lại chính là người thường xuyên có những hành động đi quá giới hạn sự cho phép của một người giáo viên. Theo như chia sẻ của một trong 7 gia đình tố cáo thầy giáo dâm ô học sinh với phóng viên báo Tiền Phong thì vị phụ huynh này cho biết hiện con chị đang phải nằm điều trị ở bệnh viện. Sau sự việc xảy ra, con và các bạn đã đưa đi kiểm tra tại bệnh viện. “Tuy nhiên, mấy ngày nay con liên tục kêu đau bụng, buồn nôn. Trong đêm qua, con phải nhập viện cấp cứu, không ăn uống gì được. Đặc biệt, con có biểu hiện tâm lý sợ hãi”, phụ huynh này nói.
Nghe những dòng tâm sự này thật sự em thấy thương các con quá mẹ ạ, các con còn quá nhỏ để phải chịu những tổn thương về thể xác và tình thần quá lớn này. Thật ra trước đó, con đã thường xuyên có những biểu hiện bất thường. Cụ thể theo như lời phụ huynh con thường xuyên cáu bẳn, hay sợ, giật mình, đặc biệt nghe tiếng cửa lạch cạch là co rúm hết người lại và đến tâm sự với mẹ của một bạn học sinh khác là: “Con không muốn đi học nữa. Con muốn chuyển trường”.
Thế nhưng cũng như bao phụ huynh khác, tin thầy hơn tin con. Nghe thầy hơn lắng nghe nỗi sợ hãi âm ỉ trong con. Bố mẹ đã bỏ qua những biểu hiện đáng ngờ nhất của tội ác ghê sợ phía sau. “Khi đó gia đình cũng cứ nghĩ, cháu lười học nên không muốn đến trường nên lại tiếp tục động viên cháu đi học. Điều lạ là, bảo con đi học thêm nhà thầy là con cứ nấn ná”, phụ huynh này kể.
Trong câu chuyện với PV Tiền Phong, người mẹ trẻ thi thoảng lại cúi xuống gạt nước mắt, nghẹn ngào. “Ai ngờ, mãi sau này cháu mới kể với bà nội, thầy L dâm dê các bạn nữ trong lớp. Cháu tả lại tỉ mỉ từng chi tiết, từng hành động. Ở trên lớp, nếu cả lớp ra tập thể dục còn lại 1 bạn nữ thì thầy ngồi xuống ghế luồn tay vào quần áo các bạn. Hay đến học thêm ở nhà thầy thì thầy đưa lên phòng, khóa cửa và tụt quần cháu”, chị thuật lại.
Xót xa thay, các con không dám kêu ca, phản ứng, chống cự, đơn giản, vì các con còn quá nhỏ, chưa được hướng dẫn cách phòng vệ, chống lại sự xâm hại của kẻ xấu. Hơn nữa, ở trên lớp, thầy giáo là một đấng “tối cao”, lũ trò nhỏ ở dưới vốn chỉ biết cúi đầu vâng dạ, làm sao dám chống cự khi thầy dọa nếu nói ra cho bố mẹ biết thầy sẽ cho đúp, ở lại lớp? Rồi thỉnh thoảng, thầy lại đưa ra những chiếc vòng, chiếc cặp tóc để dụ dỗ, mua chuộc, biến các trò nhỏ thành “nô lệ tình dục” của mình. Chưa kể về nhà bố mẹ mở miệng ra cũng là thầy luôn đúng.
Các con nào đã biết đến cảm xúc gì khác ngoài sợ hãi, kinh hoàng nhưng vẫn phải câm lặng? Đau về thể xác, các con có thể cắn răng chịu đựng, nhưng, nỗi đau đớn về mặt tinh thần mà các cháu phải mang theo suốt cuộc đời, biết bao giờ mới nguôi ngoai? Nói thật với các mẹ là cho đến bây giờ khi đọc xong những thông tin thầy giáo dâm ô nhiều học sinh, em cũng chưa thể tin đây là sự thật bởi nó quá nhơ bẩn đối với danh tiếng của ngành giáo dục và xót xa thay cho những nạn nhân ấu dâm chỉ là những đứa trẻ còn hồn nhiên, chưa rõ chuyện. Nhân cách của một người thầy giáo để ở đâu mà lại có lối suy nghĩ bệnh hoạn và ghê tởm như thế. Một người giáo viên được đứng trên bục giảng dạy chắc chắn phải được rèn giũa trong môi trường giáo dục đầy đủ đạo đức, đầy đủ chuyên môn, vậy tại sao lại có thể đối xử với những đứa trẻ mới chỉ lên 9 tuổi như vậy?
Đặc biệt thầy giáo L. còn là người được gia đình phụ huynh này tin tưởng vì cũng là người cùng làng, cùng xóm. Dịp Tết, gia đình còn sang nhà thầy chơi, chúc tết. Vì con học chưa tốt nên thầy bảo đến nhà học thêm mỗi tuần một buổi. Giờ học chính thức là 8 giờ, nhưng mỗi tuần thầy cử một bạn đến sớm 30 phút để trực nhật phòng học. “Sau này chính con kể, bạn đến sớm hơn, đều bị thầy đưa lên phòng giở trò. Sợ con chưa hiểu, tôi cố gắng hỏi kỹ từng chi tiết thì con mô tả lại từng động tác thầy hôn, tụt quần giở trò, tôi đau lòng lắm. Con bảo, nhiều lần lắm, không nhớ hết được”, phụ huynh kể lại.
Khi sự chịu đựng đẩy đến tận cùng và một lần họp nhau cùng mách chuyện với bố mẹ
Sinh con ra và nuôi con khôn lớn, bất cứ người mẹ nào cũng có một ước nguyện là được bảo vệ con suốt cuộc đời. Thế nên xảy ra điều đau lòng này, người cảm thấy có lỗi nhất vẫn luôn là các ông bố, bà mẹ. Chứng kiến đứa con còn quá non nớt cả về thể xác lẫn tinh thần bị xâm hại, hãm hiếp trong một thời gian dài, thử hỏi, những người làm cha, làm mẹ sao cầm được lòng? Mãi cho đến sau này, vì đau và sợ quá nên 5-6 bạn trong lớp quyết định ở lại sau giờ học để bàn với nhau phải nói với bố mẹ. Con kể, khi đó, vẫn có bạn sợ vì thầy đã dọa nếu nói cho bố mẹ biết thầy sẽ cho “đúp” nên vẫn không dám.
Có thể, đến giờ này, những đứa trẻ đáng thương kia vẫn chưa cảm nhận được hết nỗi đau mà chúng đang mang, nhưng, với người làm cha mẹ, nghe những lời con trẻ kể về từng hành động bỉ ổi của thầy giáo, khác nào ngàn vạn chiếc kim đâm vào lồng ngực.
Những tưởng nhà trường, nơi có những người dạy chữ, dạy cách sống làm người cho bọn trẻ, từ bao đời nay đều là sự lựa chọn an toàn chỉ sau mỗi gia đình. Vậy mà, nào có ngờ đâu, ở chính nơi mà người bố, người mẹ tin cậy nhất khi gửi con đến đó, lại xảy ra sự việc đau lòng. Có người mẹ trong vụ việc này đã ốm nằm liệt giường, khi kể cho phóng viên nghe chỉ biết nấc lên nói trong nước mắt: “Đời tôi chưa từng gặp nỗi đau nào lớn hơn thế nữa”.
Có lần, phụ huynh này đang đi làm thì thấy thầy giáo L gọi điện thoại thông báo, chị đến đón con vì con ăn gì bị đau bụng. Tuy nhiên, sau này tỉ tê, con mới kể, hôm đó, thầy xoa bụng, vạch quần con. “Sau mỗi lần dâm ô học sinh, thầy lại cho một số vòng đeo tay, cái bút hay cái tập bìa để đựng sách vở. Thấy con cứ mang vòng về chơi, cứ nghĩ thầy quý thì thầy cho con. Ai ngờ”, phụ huynh nức nở.
Em còn nhớ cách đây 1 năm, tại Hòa Bình cũng xảy ra vụ thầy giáo Ân Quang S cùng đã từng thực hiện hành vi dâm ô với 3 học sinh học lớp 5 tại trường Tiểu học Bản Khoang. Do các em học sinh này sợ không dám đi học nên 3 gia đình đã hỏi chuyện thì phát hiện ra vụ việc này. Vì vậy, gia đình đã làm đơn tố cáo gửi lên công an huyện Sa Pa để điều tra làm rõ.
Hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả các bậc cha mẹ
Câu chuyện này như một hồi chuông cảnh chuông cảnh tỉnh đối với các bậc phụ huynh và những người làm quản lý giáo dục. Hãy gần gũi, quan tâm đến các con một cách thật sự. Hãy theo dõi từng biến đổi về mặt tâm lý cũng như cơ thể của chúng để kịp thời biết được những điều các con đang gặp phải.
Rồi đây thầy giáo vô đạo kia sẽ bị trừng phạt thích đáng trước pháp luật vì những gì mình đã gây ra. Nỗi đau kia, dù có lớn đến đâu, rồi cùng với thời gian, sẽ bắt đầu nguôi bớt. Nhưng nỗi đau về thể xác và tinh thần đối với các con là vô cùng kinh khủng, nó có thể gặm nhấm, bào mòn một đứa trẻ lanh lợi, thông minh, vui vẻ thành một đứa trẻ tự kỷ, trầm cảm và vô số những điều có thể khác.
Vậy nên các ông bố bà mẹ ạ, hãy dạy con những cách phòng vệ cơ bản nhất, để con bình tĩnh, tự tin ứng phó khi gặp kẻ xấu.
Ngoài ra, bố mẹ, các thầy cô giáo hãy cố gắng để là những người bạn, là chỗ dựa tin cậy để các con có thể tin tưởng chia sẻ, tâm sự, bộc bạch khi gặp những biến cố trong cuộc sống thường ngày.
Hãy đừng chỉ biết mỗi kiếm tiền, lo cho con đầy đủ vật chất, rồi phó mặc con cho ông bà, người giúp việc, thầy cô giáo.
Những người lớn, nếu ai cũng yêu thương, trách nhiệm với con trẻ bằng hành động cụ thể, thiết thực hơn một chút, chắc chắn sẽ không còn phải xót xa dằn vặt tự trách mình khi chứng kiến những nỗi đớn đau mà con trẻ phải mang.
Đáng buồn là chỉ trong vòng 1 tháng trở lại đây, có hàng loạt những vụ việc “kinh hoàng” liên quan đến ngành Giáo dục gây phẫn nộ trong dư luận xã hội cả nước. Cụ thể:
Ngày 06.03, xảy ra vụ việc phụ huynh vào trường bắt giáo viên qùy gối xin lỗi.
Ngày 29.03, xảy ra vụ việc cô giáo im lặng suốt ba tháng không giảng bài.
Ngày 05.04, xảy ra vụ việc cô giáo bắt học sinh uống nước giẻ lau bảng.
Ngày 10/4, xảy ra vụ việc một cô giáo trường mầm non nổi tiếng Quận 1- Tp.Hồ Chí Minh bạo hành học sinh.
Ngày 11.04, xảy ra vụ việc nam học sinh nhảy lầu tự tử vì áp lực.
Ngày 17.04, xảy ra vụ việc thầy giáo dâm ô học sinh tiểu học.
Giữa giáo viên và học sinh đang tồn tại rất nhiều nhức nhối, không sai khi nói rằng “một con sâu làm rầu nồi canh”. Tất nhiên, sai phạm của một người thầy không thể đổ lỗi cho cả ngành. Thầy giáo dâm ô học sinh ấy cũng không thể đại diện cho hàng trăm ngàn các thầy, cô giáo khác đang tận tụy gieo con chữ, kiến thức cho học trò. Song để sự việc đau lòng ấy xảy ra, chắc chắn, niềm tin của phụ huynh học sinh đối với môi trường giáo dục được coi như chuẩn mực sẽ bị lung lay ít nhiều.
Theo WTT