Ly kì câu chuyện “oan hồn đòi mạng” ở Sơn Đông
Câu chuyện “oan hồn” đòi mạng” này đã xảy ra cách đây 60 năm rồi, nhưng mỗi khi nhắc lại người dân ở làng Trịnh vẫn không khỏi bàng hoàng…
Một buổi chiều của hơn 60 năm trước, ở làng Trịnh, huyện Đơn, Sơn Đông đã xảy ra một sự việc lạ lùng khiến cho người ta phải kinh tâm động phách, chấn động cả bốn làng tám xóm nơi đó.
Con trai thứ hai của Trần Lão Hán tên Trần Nhị, là một thợ mài có tiếng, thừa lúc trong nhà không có ai, đã đun một nồi nước sôi, không rõ ma xui quỷ khiến như thế nào, ông lại cho hai cánh tay của mình vào trong nồi nước đang sùng sục, vui mừng khuấy đảo nước sôi, nói: “Thật là thích quá đi! Thật là thích quá đi!”.
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm đứng chật trước cửa, sửng sốt nhìn vào trong. Hai cánh tay của Trần Nhị từ đỏ biến thành tím, bong bóng máu tựa như những trái nho, nát nhừ ra, dần dần không còn ra hình dạng cánh tay nữa, cũng không kêu đau, cứ gắng sức mà khuấy.
Hàng xóm láng giềng hay tin liền kéo đến xem, nhìn thấy hai cánh tay của Trần Nhị chỉ còn lại bộ xương, nhưng vẫn không ngừng vừa khuấy nước sôi và la lên: “Thật là thích quá đi! Thật là vui quá đi! Nhà ngươi thật không có lương tâm, ta dẫu có không tốt thế nào, thì ngươi cũng không nên hại chết ta, đã vậy thì hôm nay ta sẽ khiến ngươi không được chết một cách nhẹ nhàng!”.
Mọi người nghe thấy giọng nói không phải là của Trần Nhị, mà giống như giọng nói của Trần Tam, cậu em trai thứ ba đã bệnh chết cách đây không lâu. Một cụ già nói: “Xem ra Trần Tam không phải là bệnh chết, mà là bị anh trai nó hại chết, oan hồn nó đã nhập vào người Trần Nhị, mượn miệng của người anh nói ra sự thật, là đến để đòi mạng anh nó đấy”.
Nghe cụ già nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt không hiểu mà nhìn Trần Nhị, Trần Nhị không cho người khác đến can ngăn, hai cánh tay vẫn thả vào trong nồi nước sôi, liều chết mà khuấy, không ngừng kêu lớn lên: “Thật là thích quá đi, thật là thích quá đi! Tôi chính là Trần Tam, Trần Tam! Anh hai chê tôi tác phong không được tốt, thừa lúc tôi bị bệnh đã đánh chết tôi. Tôi trôi giạt khắp nơi, thiếu ăn thiếu uống, tôi chết thật thê thảm quá đi!”.
Lúc này Trần Lão Hán về đến nhà, nhìn thấy thảm cảnh của Trần Nhị, thì “đùng” một cái, ngã lăn xuống đất ngất lịm. Ông cụ kia lại lớn tiếng nói rằng: “Trần Tam, cậu chết thật oan ức, chết thật là khổ, chúng tôi đều đã biết cả rồi, cậu hãy mau trở về đi, chúng tôi sẽ lập đàn thắp nhang, đốt nhiều vàng mã cho cậu, siêu độ cậu, để Diêm Vương an bài một nơi tốt cho cậu. Anh hai của cậu cũng đã bị báo ứng rồi, mười ngón tay vốn nối liền với tâm, hai cánh hay đã bị nát nhừ cả rồi, tâm tạng cũng không giữ được bao lâu nữa, rất mau sẽ đến địa ngục chịu khổ thôi, cậu hãy mau về đi!”.
Vừa nói xong, Trần Nhị liền ngã lăn xuống, đầu nhúng vào trong nồi, không còn cử động được nữa. Mọi người ùa lên, khiêng Trần Nhị ra, rồi để lên chiếc xe kéo, đưa đến bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ trong thị trấn cấp cứu suốt cả đêm, tâm tạng của Trần Nhị suy kiệt mà chết.
Năm đó, ở làng quê vốn dựa vào cối đá để xay bột, Trần Nhị biết mài cối, cả ngày đi khắp thôn xóm làm ăn, đã kiếm được không ít tiền, sống một cuộc sống khá sung túc, còn Trần Tam thì ăn chơi biếng nhác, tiêu tiền như nước, hơn nữa tác phong lại không ngay chính, người trong làng đều chán ghét y. Trần Nhị không chịu đựng được cái thói lưu manh của người em, thừa lúc y bị bệnh nặng, đã đánh mạnh y một cái, không ngờ một mạng đã xuống hoàng tuyền.
Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, đây là lẽ trời, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi. Trần Tam phẩm chất đạo đức không tốt, thì cũng nên dạy dỗ y, Trần Nhị lại áp dụng cách làm cực đoan, dẫn đến chết người, đây chính là làm ác, bị quỷ hồn bám vào thân, đây lại là một ví dụ thực tế minh chứng cho ác hữu ác báo.