Chuyện về đứa con trai chết đuối và chú chó đen 30 năm vẫn không hề già đi
Cái ngày đứa con trai bị chết đuối, ông Vương nhặt về một con chó đen, nhưng con chó ấy 30 năm vẫn không hề già đi. Ngay lúc mọi người chuẩn bị định bắt nó, có một vị cao tăng đứng ra nói rõ sự thật.
Ông Vương là ông già quái dị có tiếng ở trong làng Bạch Mục, ông là người cô độc, lầm lì ít nói, người trong làng cơ bản đều không muốn qua lại với ông. Nhưng có một vài người có tuổi biết được quá khứ của ông, ông trước đây vốn không phải như vậy. Họ cũng thầm đồng cảm với ông Vương, biết ông phải sống cuộc sống như vậy vốn không phải chuyện dễ dàng gì.
Ông Vương lập gia đình muộn, khoảng năm 36, 37 tuổi mới cưới được vợ, bà sinh hạ cho ông một đứa con trai mập mạp kháu khỉnh, đáng tiếc chưa được hai năm thì vợ ông đã mắc bệnh nặng qua đời. Ông cũng không tái hôn, một mình sống cảnh gà trống nuôi con chăm sóc cậu con trai là Vương Đại Ngưu khôn lớn.
Vương Đại Ngưu cũng khá giỏi giang, thi đậu trường đại học có tiếng nhất tỉnh, trở thành sinh viên duy nhất từ trước đến nay của làng Bạch Mục. Chuyện này cũng khiến ông Vương nở mày nở mặt một thời gian dài, bất kể đi đến đâu, ông cũng đều vui cười hớn hở.
Nhưng đời có sóng gió không đoán trước được, mùa hè năm đó Vương Đại Ngưu nghỉ hè trở về nhà, nhìn thấy một chú chó màu đen đang giãy giụa ở giữa con sông nơi cửa làng. Cậu không chút nghĩ ngợi lao thẳng xuống sông, kết quả chú chó đen này được cứu lên bờ, còn bản thân Vương Đại Ngưu lại không lên được, đến khi ông Vương cùng dân làng khác nghe tin vội vàng chạy đến, con trai ông đã tắt thở từ lâu.
Ông Vương đau đớn tưởng như chết ngất, bà con trong làng giúp ông chôn cất cậu con trai, sau đó đem chú chó đen mà con trai ông đã dùng tính mạng để đánh đổi này đến nhà ông.
Từ đó về sau, người dân trong làng phát hiện ông Vương tính tình trở nên khác hẳn, rất ít khi đi ra ngoài, đôi lúc ra ngoài cũng không chào hỏi mọi người, chỉ chuyên chú dắt con chó đi dạo. Mọi người thỉnh thoảng nghe thấy ông gọi con chó mực đó một tiếng, lại cũng gọi nó là Đại Ngưu.
Nhìn bộ dạng thần sắc hiền từ của ông khi gọi con chó, như thể đã xem con chó này giống như con trai mình. Điều này khiến cho những ai biết rõ nội tình nghe thấy đều không khỏi chua xót. Vài người phụ nữ trong làng cũng từng bàn tính muốn kiếm một người bạn đời thích hợp cho ông, nhưng ông Vương trước sau vẫn không đếm xỉa đến.
Thời gian thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, ông Vương lúc này cũng đã hơn 70 tuổi, thân thể tuy vẫn được xem là cường tráng, nhưng đôi chân lại đã có chút bất tiện, lưng cũng đã còng hơn trước, và càng ít khi đi ra khỏi nhà hơn.
Thím Lý sống ở đối diện nhà ông Vương lúc này lại phát hiện một chuyện kì lạ.
Con chó đen của ông Vương cứ cho là khi mới lượm về chưa được 1 tuổi, đến bây giờ cũng đã 15, 16 năm rồi, dựa theo tuổi thọ của loài chó, đến giờ hẳn cũng đã như ngọn đèn sắp tắt giống như ông Vương vậy. Nhưng hôm ấy khi thím tưới rau sau vườn, vừa khéo bắt gặp một con chó màu đen miệng ngậm vật gì đó, xông thẳng vào cửa sân nhà ông Vương giống như cơn gió, đồng thời chân sau nhếch lên một cái đã đóng chặt cửa lại, toàn bộ động tác hết sức trôi chảy, làm liền một mạch.
Chuyện này vốn cũng không khiến thím Lý thấy kinh ngạc gì cả, bởi suy cho cùng mấy năm nay thím ấy cũng đã bắt gặp mấy lần rồi. Con chó này kể ra cũng có chút linh tính, khôn ngoan hơn so với con chó nhà mình rất nhiều.
Điều khiến thím ấy bất ngờ là bộ dạng hiện tại của con chó này, nó có bộ lông khắp mình bóng bẩy đen mượt, thân thể khỏe mạnh linh hoạt, thậm chí hình dáng còn to lớn hơn mấy năm trước, nào có vẻ tinh thần sa sút, đờ đẫn chậm chạp như một con chó già?
Thím Lý càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ, lẽ nào con chó này đã thành tinh rồi chăng?
Thím ấy vốn là người không thích xen vào chuyện của người khác, dù đã cố kìm nén nhưng vẫn không ngăn được phần hiếu kỳ trong tâm, trong lúc làm nông ngoài ruộng bèn đem những gì mà mình tận mất chứng kiến nói lại với mấy người phụ nữ cùng làng. Từ đó, mọi người cũng bắt đầu xì xầm bàn tán về điều quái dị này.
Lúc chập tối, mấy đứa trẻ chơi bời lêu lỏng nghe kể chuyện này đã tìm đến trước cửa, nhìn thấy sân nhà ông Vương đóng cửa cài then, cả bọn khích lệ nhau một hồi, liền đập cửa liên hồi khoảng hai ba phút, cửa chợt mở ra.
Chỉ thấy ông Vương đằng đằng sát khí xông ra, trên tay cầm một chiếc đòn gánh, không nói không rành thấy người liền đánh, lũ trẻ sợ hãi mau chóng tản ra bốn phía, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Mấy đứa trẻ quay đầu lại, càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, mới nãy họ đập mạnh cánh cửa liên hồi như vậy, ấy vậy mà một tiếng chó sủa cũng không nghe thấy, đây là một điểm kỳ quặc, kế nữa là biểu hiện của ông Vương cũng có phần quá khích, nếu không phải bị ma ám, cho người ta xem thử một chút có sao đâu, cớ gì phải phản ứng mạnh đến vậy?
Mấy đứa trẻ này cùng nhau bàn tính một chập, quyết định đợi đến nửa đêm khi ông Vương ngủ say sẽ đến tiếp nữa, lần này nhất quyết làm cho rõ ngọn nguồn.
Buổi tối 12h đêm, mấy đứa trẻ rón rén đứngtrước cổng nhà ông Vương, thấy trong nhà đèn vẫn sáng. Khuya vậy rồi, ông lão này sao vẫn chưa ngủ nữa?
Mấy đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, hai người chắc khỏe đứng tựa vào bức tường làm cái thang người, còn hai người khác gầy hơn một chút thì đạp lên trên vai của họ leo lên tường, cùng nhìn về phía gian phòng vẫn sáng.
Họ thấy ông Vương lúc này vẫn đang xem ti vi ở nhà khách, con chó mực đó đứng bên cạnh ông.
Ngó kỹ một chút, bộ lông của nó thật sự mượt mà bóng loáng, đầu óc lanh lợi, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một con chó già đã mười mấy tuổi.
Tiếp sau đó, hai đứa trẻ này đã nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này không thể nào quên. Họ thấy ông Vương từ từ đứng dậy, con chó đen nhìn người chủ, rồi cũng bất chợt đứng dậy, tha một tấm chăn mỏng đắp lên người ông lão, đồng thời đi đến trước ti vi tắt nguồn điện, lại còn rút đầu cắm ra.
Một con chó có tố chất trải qua huấn luyện hoàn toàn có thể làm được những việc này, không có gì ngạc nhiên. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là, nó đi đứng bằng hai chân, dùng tư thế con người để hoàn thành tất cả thao tác này.
Hai đứa trẻ trông thấy sợ đến kinh hồn bạt vía, lúc này con chó đen đó bỗng quay đầu lại, thấy hai người đang ở trên tường nhìn lén. Nhưng điều kỳ lạ là nó lại không có sủa, trái lại ánh mắt ôn hòa nhìn hai người, tâm thái giống như đang mỉm cười vậy.
Nhưng đối với người ta mà nói, nửa đêm canh khuya, trên gương mặt của một con chó đang đứng bằng hai chân lại còn xuất hiện tâm thái như vậy, thay vì nó vừa sủa vừa lao về phía mình quả thật còn sợ hãi hơn nhiều, hai đứa trẻ sợ quá hét lên ngã về phía sau, may có hai người ở bên dưới phản ứng mau lẹ đưa tay ra đỡ lấy. Cả bọn cũng không dám nán lại thêm, nhanh như chớp người nào người nấy tự chạy về nhà mình.
Ngày hôm sau, câu chuyện con chó thành tinh của nhà ông Vương đã mau chóng lan truyền khắp cả làng Bạch Mục, nhất thời khiến lòng người hoang mang.
Có người nói con chó đó tám phần chính là yêu quái nào đó biến thành, chuyên môn đi hút tinh khí của con người, hiện giờ nó đã khống chế ông Vương, vậy nên từ sau khi đưa nó về ông lão này mới trở nên ngày càng quái dị như vậy, đợi đến khi hút cạn nguyên khí của ông Vương này rồi, e rằng nó cũng sẽ làm hại những người khác nữa.
Rất nhiều người ngay lập tức đều tỏ ý tán đồng với cách nói này, còn bổ sung thêm rằng hồi đó con chó này chính là được phát hiện ở giữa sông, nói không chừng ngay lúc đầu vốn không phải là con chó, mà chính là quỷ nước chuyên môn hại người. Cũng không biết ông Vương kiếp trước rốt cuộc đã tạo nên oan nghiệt gì…
Ngày càng có nhiều câu chuyện lan truyền, cuối cùng bí thư làng phải đứng ra, tự mình dẫn theo mấy người đến nhà ông Vương tìm hiểu ngọn nguồn.
Nhưng khi mọi người đứng trước cửa nhà ông Vương kêu mở cửa cả nửa ngày trời, ông lão nhất quyết không chịu mở. Bí thư làng không khỏi cảm thấy có chút mất mặt, lớn tiếng nói nếu còn không chịu mở, thì sẽ cho người đến phá cửa. Ông Vương lúc này mới chịu mở cửa, trên mặt lộ vẻ bực tức khó chịu.
Bí thư làng không thèm để ý, trực tiếp dẫn người xông thẳng vào trong nhà tìm kiếm con chó, nhưng trước sau đảo qua hết mấy lượt, vẫn không thấy bóng dáng con chó đen đó đâu cả.
“Chó đâu?”. Bí thư làng hỏi ông Vương.
Ông Vương chỉ hừ một tiếng, không trả lời. Lúc này, con chó đen từ đằng xa chạy đến, trong miệng còn ngậm thứ gì đó, phía sau nó còn có một lão hòa thượng đi cùng.
Người lanh mắt đã nhìn ra thứ mà con chó đó tha trong miệng giống như một loại thảo dược, và có mấy người cũng đã nhận ra vị hòa thượng hiền từ phúc hậu ấy. Ông chính là vị cao tăng của chùa Cung Vương gần đó, pháp hiệu Huyền Cảnh, rất nhiều người cũng đã từng tìm đến ông làm pháp sự, thỉnh qua xăm, hỏi qua quẻ, đều rất linh nghiệm.
Con chó kia cũng không để ý đến mọi người, ngậm lấy thảo dược đi vào trong nhà như không có chuyện gì xảy ra, hòa thượng Huyền Cảnh bước lên phía trước mấy bước, mỉm cười hợp thập với mọi người, rồi nói: “A Di Đà Phật! Hãy để lão tăng hóa giải nghi hoặc trong tâm của chư vị thí chủ vậy?”.
Mọi người lập tức im lặng bình tĩnh lại, nghe vị hòa thượng chậm rãi nói: “Vương thí chủ đời trước là đồ tể, từng tạo rất nhiều nghiệp sát, may thay lúc cuối đời đã làm một việc thiện, vậy nên mới có cơ duyên hôm nay…”.
Tiếp đó, hòa thượng Huyền Cảnh liền kể lại chuyện cũ, đại ý là đời trước ông Vương vào lần cuối cùng làm đồ tể, vốn dĩ muốn giết một con chó mực mẹ, ông ta đã làm đồ tể mấy mươi năm, những chuyện giết chóc này từ sớm đã trở nên vô cảm, không biết tại sao, lúc đó khi ông nhìn thấy ánh mắt của con chó mẹ và một chú chó con duy nhất vẫn đang bú trong lòng chó mẹ, bỗng nhiên động lòng trắc ẩn, nhát dao đó không sao hạ xuống được, thế là ông dứt khoát thả con chó đi. Từ đó về sau, ông cũng không bao giờ sát sinh nữa.
Về sau Vương đồ tể cứ mãi luân hồi trong ác đạo để hoàn trả nợ nghiệt đã tạo, tuy cuối cùng vẫn được chuyển sinh làm người, nhưng mệnh lại thiếu thốn tình thân, bởi vậy bố mẹ mất sớm, mãi đến lúc 36 tuổi mới lấy được vợ, nhưng cũng chỉ có được ba năm duyên phận vợ chồng. Con trai của ông Vương Đại Ngưu cũng là mệnh phúc bạc, trong mệnh hai người vốn cũng chỉ có hai mấy năm duyên phận cha con.
Còn con chó đen năm xưa, dưới cơ duyên đưa đẩy lại tu thành tinh, một lòng không ngừng tìm ông Vương báo đáp ân tình năm xưa đã không giết mẹ nó. 16 năm trước, con trai Vương Đại Ngưu vốn dĩ dương thọ đã hết, bởi vậy mới chết đuối dưới nước, chứ không phải do cứu con chó đen mà chết đuối như mọi người vẫn tưởng, mà hoàn toàn ngược lại.
Lúc đó con chó đen muốn cứu Đại Ngưu, chỉ là đến muộn một bước, thấy Đại Ngưu đã chết, không còn cách nào khác, trong lúc cấp bách đã dùng hết cả đời tu hành giữ lại hồn phách của Đại Ngưu. Nhưng lúc này, nhục thân của Đại Ngưu đã chết, chó tinh trong tình thế bất đắc dĩ, cho đi thân thể của mình, đưa hồn của phách của Đại Ngưu nhập vào trong thân xác của mình, từ đó chú chó đen này đã trở thành Đại Ngưu, còn hồn phách của con chó tinh lại không còn tung tích nữa …
Mọi người nghe kể đều kinh ngạc không nói nên lời, trong lòng ông Vương thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thấy vị hòa thượng này đầu tóc bạc trắng nhưng phong thái thoát tục, tuổi tác xem chừng cũng không ít hơn tuổi mình là bao, cũng không ngăn được hỏi rằng: “Cao tăng, ông làm sao biết được chuyện đời trước của tôi và con chó đen này?”.
Vị hòa thượng cười không trả lời, chỉ nói ông Vương vẫn còn 16 năm dương thọ, xin ông hãy tự biết trân quý, và bảo dân làng đừng làm ầm chuyện lên nữa, nói xong liền ung dung bỏ đi.
Từ sau chuyện này, ông Vương quả nhiên lại đã sống 16 năm, vào một buổi sáng tiết trời dễ chịu không bệnh mà mất, sau đó con chó màu đen này cũng mất tích hẳn.
Câu chuyện này, khiến người ta lĩnh ngộ được thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Vậy nên, làm người hãy đối xử tốt với mọi người cũng như những sinh mệnh khác bên cạnh. Câu chuyện này vừa khéo chứng thực một câu nói, nhân gieo của đời trước, kết thành quả kiếp này.
(Theo Đại Kỷ Nguyên)