Bức thư bằng máu để lại trong ngăn bàn của nữ sinh tự tử đúng ngày đèn đỏ khiến cô giáo ngã ngửa
“Đó là ngày đầu tiên tôi nhìn thấy “cái đó” – một thứ mà trước đây chưa bao giờ tôi nhìn thấy. Khi đó tôi nghĩ rằng mình đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo gì đó, vì có ai nói với tôi rằng, khi thành thiếu nữ sẽ xuất hiện thứ đó đâu. Cái cảm giác bị những người xung quanh xa lánh như một đứa hủi lậu thật là đáng sợ. Nó còn đáng sợ hơn ngày mà bố mẹ tôi mỗi người một nơi và bỏ mặc tôi khi tôi vừa chào đời.
Có lẽ, từ khi tôi sinh ra đã là sai lầm nên dừng lại sớm sẽ tốt hơn…”. Đây là những dòng thư đẫm trong máu và nước mắt của bé gái 13 tuổi ở Trung Quốc. Lá thư tuyệt mệnh bằng máu đã lấy được rất nhiều nước mắt từ phía mọi người và qua đó cũng để lại bài học cho những trái tim vô cảm, không biết sẻ chia với nỗi đau của người khác. Rồi sau này, dù có dằn vặt, dù có hối hận thì tất cả đã không kịp nữa rồi.
Bé gái có tên An từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ không may mắn vì bố mẹ không thể chung sống với nhau. Bé An phải sống với bà ngoại từ khi lọt lòng, thiếu thốn tình yêu thương của bố mẹ, trong em lúc nào cũng có một nỗi tự ti bủa vây. Nhưng bằng sự bao bọc ấm áp, chở che của bà ngoại nên em đã cố gắng đứng lên, hòa nhập với cuộc sống. Mặc dù bà ngoại rất yêu thương, nhưng đâu phải chuyện gì một cô bé mới lớn cũng có thể mở lòng vì vốn dĩ những tư tưởng, suy nghĩ của cô bé với bà quá khác nhau. Và cứ thế, những tâm sự của tuổi mới lớn cô bé cứ giữ trong lòng…
Đến lớp, An thường bị bạn bè xa lánh, kì thị vì gia đình cô bé vốn không hoàn hảo. Điều đó đâu ai muốn và An lại càng không vì cô bé vốn đa sầu, đa cảm. Cuộc sống của An cứ thế trôi, không vui vẻ nhưng cô bé luôn có niềm tin khi lớn lên mình sẽ có một tương lai tốt đẹp. Chính cô bé sẽ tự tay xây dựng gia đình hạnh phúc cho riêng mình, ở nơi đó sẽ chỉ có tiếng cười. Những lúc như thế, An thấy mình mạnh mẽ và có nhiều động lực hơn bao giờ hết.
Hôm đó là một ngày trời mưa tầm tã, cô bé đã bắt đầu đau bụng từ sáng nhưng vì có bài kiểm tra nên An vẫn cố gắng đi học. An bước đến lớp và có linh cảm chẳng lành nhưng vẫn trấn an bản thân, mọi chuyện sẽ qua thôi! Đầu cô bé choáng váng, mắt bắt đầu mở đi, cơn đau bụng càng dữ dội hơn và có một cái gì đó đang ướt nhẹp ở “chỗ đó” khiến An khó chịu. Cô bé bước đến nhà vệ sinh và gần như không dám tin vào mắt mình. “Sao lại chảy nhiều máu thế này? Mình bị bệnh gì sao?” . Hàng loạt những suy nghĩ chẳng tốt lành gì cứ thế xuất hiện trong đầu của An.
Cô bé bước vào lớp và khi đó là lúc bạn bè đang dồn hết ánh mắt về phía mình. An bước những bước chân run rẩy, sợ sệt vì ánh mắt đầy sự mỉa mai, khinh bỉ của những đứa bạn cùng lớp. Chúng cười vì cho rằng mình bị bệnh hiểm nghèo sao? Lúc đó bất giác An đã bật khóc, tiếng khóc hòa vào tiếng mưa tầm tã lại càng thêm đau đớn hơn nhiều lần. Chính vệt máu trên ghế đã khiến chúng bạn nghĩ rằng An đang mắc một căn bệnh cần bị xa lánh.
Sau khi trấn tĩnh, cô bé bước lên phòng giáo viên để xin cô giáo về nhà vì đã không thể chịu nổi nữa rồi. Nhưng, lại ánh mắt nghi ngờ, phán xét của cô giáo chủ nhiệm làm An như trùng xuống. Cô giáo nhất quyết không cho An về nhà vì nghĩ rằng cô bé trốn học đi chơi. Thực sự An không còn gì để đứng vững nữa rồi, cô bé mệt mỏi, những dòng máu vẫn chảy không ngừng. Quay trở lại lớp học với đôi môi trắng bợt, khuôn mặt tái mét cùng nỗi sợ hãi cứ giằng xé trong tâm can cô bé tuổi 13. An nghĩ rằng mình còn không lý do gì để tiếp tục nữa rồi. Khi cả lớp đứng dậy ra về, mình An vẫn ngồi đó với đống suy nghĩ bừa bộn trong lòng. Ông trời quá không công bằng với An, khi đã cho cô sinh ra trong một gia đình không hoàn hảo, và đến cả cô bé cũng đang chán ghét mình với căn bệnh hiểm nghèo.
Hôm sau đến lớp, cả giáo viên và những học sinh trong lớp đã òa khóc khi thấy lá thư tuyệt mệnh bằng máu của An để lại. Sự hối hận, dằn vặt đến giờ này đã quá muộn màng, cuộc đời đã quá bất công với cô bé rồi. An đã nhảy lầu tự tử trong một ngày mưa gió – ngày mà em trở thành thiếu nữ. Vì không có mẹ bên cạnh, nên cô bé đâu có biết, con gái ai rồi cũng phải đối mặt với điều đó, sự thật quá xót xa!
Trong lá thư An đã xin lỗi bà ngoại và gửi một lời xin lỗi vì chưa báo hiếu được cho bà. Cô bé mong bà luôn khỏe mạnh, vui vẻ dù không còn có cháu bên cạnh mỗi ngày. “Bà ơi, khi bà đọc được những dòng này, chắc An của bà đã đi đến một nơi rất xa. Bà hãy sống thật vui vẻ bà nhé! Dù không có cháu bên cạnh nhưng bà hãy cười thật nhiều. Vĩnh biệt mọi người! Mọi người hãy quên những gì xảy ra ngày hôm nay đi và hãy có một cuộc sống hạnh phúc hơn trong tương lai. Nhưng dù thế nào hãy biết sẻ chia, đừng ích kỉ chỉ biết sống cho mình…”. Lá thư đẫm máu và nước mắt của An vào ngày “đèn đỏ” đã khiến hàng triệu người bật khóc. Thật đau đớn khi cô bé mới chỉ 13 tuổi – cái tuổi mới lớn đầy mộng mơ, đầy hoài bão về một tương lai tốt đẹp. Nhưng chính sự ích kỉ, vô cảm của những người xung quanh đã đẩy cô bé đến bờ vực, không thể quay lại nữa. Nỗi ám ảnh này sẽ bao giờ nguôi?
Sông có khúc, người có lúc – quy luật muôn đời sẽ không thay đổi, và con người cần phải có sự san sẻ cùng nhau lúc khó khăn. Cho đi rồi chắc chắn sẽ có ngày được nhận lại, cuộc sống vốn công bằng lắm mà. Nếu như không đủ rộng lượng để cho đi thì hãy đừng cười chê trên nỗi đau khổ của người khác. Dù chỉ là câu nói hồn nhiên, hay nụ cười vô tư cũng có thể là thứ vũ khí vô hình cướp đi sinh mạng của người khác. Hãy mở lòng và biết yêu thương, bạn nhé!
Theo Thể Thao và Xã Hội