Đứa bé lang thang cứ chạy theo gọi “Mẹ ơi”, cô thấy thương đưa về nuôi, 15 năm sau nó lại trả ơn thế này
Kể từ ngày con trai chị mất vì vụ tai nạn, chị như suy sụp hoàn toàn. Chị phải điều trị tâm lý mất 2 năm mới có thể trở lại vui vẻ và khiến chồng cũng như người nhà bớt lo lắng. Nhiều đêm thấy vợ khóc trong mơ vì nhớ con, anh chỉ biết ôm chị ngậm ngùi.
Anh yêu chị yêu con, anh vẫn luôn tự nhủ: “Nếu sau này chị có thể mang thai hay không thì anh vẫn luôn bên cạnh chị mà không thay lòng đổi dạ”. Thực sự anh luôn là 1 người chồng tuyệt vời.
Cuộc sống của họ cứ diễn ra như vậy có những ngày bình yên có những ngày lòng đau nhói dậy sóng khi vô tình nhìn thấy 1 đứa trẻ giống con mình. Và rồi như có sự sắp đặt của số phận, hôm đó chị đi làm về muộn, đi qua 1 cửa hàng thấy có bình hoa đẹp nên chị vẫn cố ghé vào.
Lúc ra về chị nhìn thấy 1 trẻ lem luốc cứ đứng nhìn theo chị và gọi ”mẹ ơi”. Tiếng gọi ấy khiến chị ngoái đầu quay lại nước mắt cứ ứa ra.
– Con gọi cô sao??
– Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con.
Chị ôm chầm lấy đứa trẻ chừng 3 tuổi rồi hỏi:
– Mẹ con đâu mà con lại đi lang thang thế này.
Hôm đó chị gọi cho anh, anh đến nơi cả 2 đứa bé đến phường trình báo. Nhưng nhìn đứa bé cứ ôm chặt lấy chị khi anh chị định ra về rồi khóc toáng lên:
– Mẹ ơi, đừng bỏ con.
Chị nghe thấy thế nhớ con trai nên khóc nghẹn ngào, chị thỏa hiệp với công an:
– Anh ơi anh cứ đăng tin tìm người nhà cho cháu, nếu như có ai đến nhận con thì anh liên lạc cho tôi nhé. Còn giờ tôi muốn đưa đứa bé về nhà mình tắm rửa, chắc nó đói và mệt lắm rồi.
Mấy anh công an suy nghĩ 1 lúc rồi gật đầu, đêm đó anh chị cùng nhau tắm rửa cho bé trai rồi cho nó ăn. Nó ôm chị ngủ ngon lành, dù mỏi chị cũng không dám trở người vì sợ nó tỉnh.
Anh chị mong ngóng mãi nhưng chẳng thấy ai đến nhận nên cuối cùng họ quyết định nuôi đứa bé như con. Từ ngày đó anh thấy chị như sống lại, chị hớn hở về nhà sớm nấu cơm cho 2 bố con ăn. Chị mua đồ đẹp rồi cùng chơi với con. Gia đình chị đầy ắp tiếng cười. Dù vậy nhiều đêm nằm cạnh chồng chị vẫn lo sợ:
– Anh ơi liệu 1 ngày bố mẹ Bi tìm đến rồi đưa con mình đi mất thì sao anh??
– Em yên tâm đi đã 3 năm rồi không ai tìm nó chắc là họ đã có ý định bỏ rơi con từ đầu.
– Mong là vậy, nếu xa con chắc em không sống nổi mất.
Rồi chị mang bầu lần 2, niềm vui như được nhân đôi. Khi chị sinh con, cậu con nuôi quấn quýt em vô cùng, dù em có cấu có hét lên với anh thì cậu anh vẫn mỉm cười không bao giờ đánh lại.
Năm nào cậu cũng đạt học sinh giỏi, cậu con trai ấy khiến anh chị vui lòng và tự hào vô cùng. Nếu như không thân quen thì không ai biết Bi là đứa con mà chị nhặt về nuôi, chị cũng cấm bất kì người nhà nào nhắc đến điều đó.
Chị sống tình cảm nên đôi lúc con ngủ chị lại lén viết 1 bức thư bỏ vào cặp của con trai, dù cấp 1, cấp 2 hay cấp 3 cũng vậy. Mỗi năm chị đều viết 1 lá để chúc cu cậu học tốt, ngoan ngoãn. Cuối thư chị luôn nói: “Mẹ yêu con, mẹ tự hào về con, con trai à”. Có lẽ cũng vì thế mà cậu con trai ấy luôn tỏ ra mình là người hạnh phúc và luôn nỗ lực hết mình để bố mẹ vui lòng.
Gia đình chị yên ấm như thế cho đến 15 năm sau, vào 1 ngày đẹp trời cô con gái của chị bị bệnh nặng, cần phải phẫu thuật ghép thận. Anh chị khóc cạn nước mắt, nhưng khi về nhà gặp con trai họ vẫn cố tỏ ra ổn để con chuyên tâm học hành thi đại học. Nhưng rồi Tuấn đã nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ:
– Mình phải làm sao đây anh, thận của em thì không tương thích với con bé. Anh thì lại bị bệnh không làm phẫu thuật được, con gái mình sẽ ra sao đây.
Chị khóc nấc lên, anh chỉ biết an ủi:
– Để anh tìm cách, em cứ bình tĩnh đi, đừng để con nghe thấy.
– Số mình khổ quá anh à, 20 năm trước mình đã mất 1 đứa con giờ em không thể mất thêm cái Bông nữa. Còn Tuấn nếu sau này lỡ may bố mẹ nó đi tìm con rồi đến cướp mất nó từ tay em thì em sống sao, em không thể sống nếu thiếu 2 đứa con mình được anh à?? Chúng là tất cả những gì em có.
– Em bình tĩnh đi nào. Ngày đó nếu mình không cưu mang con thì không biết giờ nó đã vật vờ hay chết nơi nào không hay rồi. Họ không xứng đáng làm bố mẹ của nó.
– Nhưng dù gì mình cũng không sinh ra nó, em sợ lắm.
– Anh mặc kệ Tuấn là con của chúng ta và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.
Nghe mẹ nói xong Tuấn bủn rủn, cậu sốc tột độ. Cậu không nghĩ mình lại là con nuôi của bố mẹ. Cả đêm cậu khóc sưng mắt không ngủ nổi, ngày mai Tuấn bỏ học rồi âm thầm đi làm xét nghiệm để hiến thận cho em dù cậu biết 2 người không phải anh em ruột.
Thời gian chờ kết quả, Tuấn cứ đứng ở hành lang 2 tay nắm chặt để mọi người không thấy mình đang run lên vì lo lắng. Cuối cùng bác sĩ vui mừng báo là tương thích, điều kì diệu này cậu không tin là nó đã xảy ra. Thấy con trai chạy đến ôm chầm lấy mình chị ngỡ ngàng:
– Sao… sao con lại ở đây, hôm nay sao không đến lớp.
– Con đến thăm em, mẹ ơi…
– Ơi sao con??
– Con có chuyện muốn nói với mẹ.
– Ừ.
– Con… con sẽ hiến thận cho em mẹ nhé.
– Con ư?? Không được, con… con còn phải thi đại học hơn nữa con còn nhỏ nên…
Chị sợ con trai sẽ phát hiện ra mình và em gái không cùng cha cùng mẹ nên ấp a, ấp úng nói.
– Con làm xét nghiệm rồi, kết quả tương thích mẹ à. Mẹ có tin được không, con có thể cứu em con rồi.
– Sao… sao có thể như vậy??
– Bọn con là anh em mà, tương thích cũng dễ hiểu thôi, xin hãy để con được cứu em.
Chị ôm con trai vào lòng vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Ca phẫu thuật đã diễn ra, trước khi vào phòng mổ cậu nhìn em bé:
– Chúng ta phải thật mạnh mẽ em nhé, sau này khỏe mình sẽ đi du lịch cùng bố mẹ.
– Em sẽ không tỵ nạnh với anh nữa.
Tuấn nhìn em gái mỉm cười, chị nắm chặt tay chồng:
– Đây là phép lạ phải không anh, sao thằng bé và con bé lại tương thích được cơ chứ?
– Chúng là anh em mà em.
Anh nhìn chị trấn an, cả 2 cùng chờ đợi cuộc phẫu thuật diễn ra và thật may nó đã thành công. Chị ôm lấy 2 con khóc nghẹn, vỡ òa vì quá hạnh phúc. Kể từ ngày khỏe lại, Tuấn chưa 1 lần nhắc đến việc mình đã biết chuyện cậu là con nuôi, cũng không muốn thắc mắc về bố mẹ ruột vì với cậu trên đời này không có người bố người mẹ nào tốt và yêu cậu nhiều như anh và chị cả. Còn với anh chị, Tuấn là vị cứu tinh là món quà mà thượng đế đã ban tặng cho gia đình họ.
Theo DKN