Giải mã 6 cái chết bí ẩn trong một gia đình ở Thái Bình: Sự chết chóc bí ẩn của vật nuôi (Kỳ 2)
Sự việc chết chóc kinh hãi quá, mọi người đều sợ, trốn tránh, nhưng vì thương em gái, nên ông Thung phải tỏ ra can đảm, cáng đáng thay nhiều việc của họ Trần…
Ông Nguyễn Văn Thung (xóm 9, Vũ Tây, Kiến Xương, Thái Bình) không có máu mủ với đại gia đình ông Trần Văn Rạng, nhưng vì ông Thung là anh trai bà Đào, bà Đào lại là vợ ông Rạng, con dâu họ Trần, nên ông Thung đi lại gần gũi. Theo ông Thung, bà Đào về làm dâu họ Trần khi mới đôi mươi. Vợ chồng ông Rạng đẻ được 8 người con, gồm 4 trai, 4 gái. Cuộc sống ở vùng quê còn nhiều khó khăn, nhưng nhờ chăm chỉ làm lụng, mà mỗi ngày lại khá lên đôi chút. Một người con trai bỏ xứ vào Nam lập nghiệp, một người xin làm công nhân ở thành phố Thái Bình. Hai cậu con trai, gồm cả và thứ 3 ở với bố mẹ. Mấy người con gái cũng đi lấy chồng cả. Cô lấy chồng trong mãi Tây Nguyên, cô lấy chồng ở xã khác, xóm khác. Dù con cái chỉ làm nông nghiệp, gắn bó với cây lúa, củ khoai, song do chắt chiu tích cóp, nên những người con của ông bà cũng dần ổn định cuộc sống, xây dựng, sửa sang được nhà cửa.
Người con cả Trần Văn Viết được ông bà Rạng chia cho mảnh đất trước ngôi nhà ngói ông bà ở. Vợ chồng anh Viết đã dựng một ngôi nhà rộng rãi khang trang, tường bao quây kín. Cậu con trai thứ 3, tên là Trần Văn Út, sau khi lấy vợ vài năm, sinh con đẻ cái, tích cóp được ít tiền, đã xin bố mẹ cho ra ở riêng. Đất đai rộng rãi, nên ông bà Rạng đã cắt cho anh một mảnh rộng chừng 200 mét vuông, phía sau về bên trái ngôi nhà của ông bà. Có đất rồi, anh Trần Văn Út dựng tạm một ngôi nhà cấp 4 nho nhỏ, chỉ cỡ 30 mét vuông ở tạm. Ngôi nhà ngay bên bờ ao, phía trước nhà là cái miếu nho nhỏ, giống như cây hương trước nhà. Nhưng nhà chật quá, lại có điều kiện kinh tế, nên anh Út dựng ngôi nhà mới lớn hơn, biến ngôi nhà đang ở thành nhà bếp. Theo lời ông Thung, mọi việc xây nhà của anh Út diễn ra xuôi chèo mát mái, chỉ đến khi chuẩn bị cất nóc, thì những chuyện kỳ cục liên tiếp xảy đến, khiến ai nấy đều sợ hãi, kinh hoàng. Đầu tiên là chuyện xuất hiện một con rắn lớn. Con rắn này là giống rắn hổ mang, to bằng bắp chân người, dài tới vài mét. Con rắn cứ treo thân lủng lẳng trên cây trứng gà. Nhìn con rắn bạnh đầu, thở phì phì, ai cũng khiếp đảm, không dám bắt. Con rắn treo trên cây vài tiếng, mới chịu bò đi, mất hút trong bụi tre. Chuyện khó hiểu tiếp theo, là gia cầm nhà ông Rạng liên tục lăn ra chết một cách kỳ lạ.
Ông Thung nhớ lại: “Hôm đó, tôi đang làm ở ngoài đồng, thì bà Đào, em gái tôi hớt hải chạy ra bảo tôi sang nhà bà xem có chuyện gì, vì lợn tự dưng lăn ra chết. Lúc đó, tôi nghĩ chuyện lợn, gà lăn ra chết cũng là bình thường, chẳng qua là bị dịch, hay nhiều khi ăn no quá, nó lăn ra chết. Tôi đến nhà ông Rạng, thì đã có 2 con lợn của Út chết thẳng cẳng rồi, sùi cả bọt mép. Lúc đấy là 5 giờ chiều. Trong chuồng lợn nhà Út có gần chục con lợn, mới nuôi được hơn tháng, mỗi con nặng cỡ 20-30kg thôi. Tôi chỉ đạo mọi người vào việc. Người mài dao, người nấu nước, để chọc tiết làm lông. Lợn vừa chết làm thịt ngay thì còn tươi, chứ để vài tiếng sau, máu đông, thịt lẫn máu thâm sì, bán chả ai mua nữa. Nhưng điều khủng khiếp nhất, là tôi cạo lông chưa xong một con lợn, thì cả mấy con còn lại trong chuồng đều tự dưng kêu éc éc, rồi lăn đùng ra co giật, sùi bọt mép, chết thẳng cẳng”. Dù rất hãi hùng nhìn đàn lợn chết, nhưng khi đó, việc chết người chưa xảy ra, nên không ai nghĩ ngợi gì, chỉ nghĩ là bọn lợn này bị bệnh đột tử gì đó, có thể do loài virus nào đó tấn công lên não, làm nó chết nhanh.
Đến khoảng 6 giờ chiều, khi công việc mổ bụng, moi lòng đàn lợn chết đột tử còn đang ngổn ngang, thì đàn gà mấy chục con nhốt trong chuồng bỗng kêu quang quác, loạn xị ngậu. Ông Thung và mọi người vứt dao, thớt chạy đến xem sao. Ai cũng nghĩ chắc có con chuột cống, hoặc con rắn tấn công, đàn gà mới kêu la kinh hãi như vậy. Nhưng trong chuồng không có con vật gì cả. Chỉ có đàn gà vừa chạy vừa bay, đâm đầu vào tường, vào lưới. Chúng náo loạn tìm cách thoát thân khỏi chuồng, như có ai đuổi bắt, song không tìm được lối thoát. Ngay trước mắt mọi người, đàn gà mấy chục con quang quác một lúc, rồi cắm đầu, cào chân bành bạch, chết cứng đờ. Cái chết của đàn gà bắt đầu khiến mọi người hoảng. Mấy ông hàng xóm sang đụng lợn bỏ chạy khỏi nhà ông Rạng. Mấy đứa cháu nhỏ cũng được di tản đi nơi khác, kẻo lây bệnh từ đàn gà, lợn.Đang lúc bàn cãi, không biết xử trí đàn gà, và đàn lợn chết bất đắc kỳ tử thế nào, thì 6 con vịt đẻ đi kiếm ăn ở ngoài đồng bơi qua ao, rồi đủng đỉnh đi vào vườn tìm chỗ ngủ. Đàn vịt vừa lạch bạch đi vào vườn, thì kêu lên quạc quạc. Cả 6 con vịt đẻ kêu la chỉ mấy chục giây, rồi lăn ra đất giãy đành đạch như bị cắt tiết. Chúng giãy một lúc, thì chết hẳn.
Vậy là, chỉ trong vòng hơn tiếng đồng hồ, toàn bộ lợn, gà, vịt nhà anh Út lăn ra chết hết. Sau khi bàn tính, ông Thung bảo: “Vứt mấy con vịt đi, không làm được đâu. Cố gắng làm thịt hết đàn lợn, còn gà làm được bao nhiêu thì làm. Có làm thịt hết thì cũng không bán được đâu”. Nghe lời ông Thung, anh Út bịt mồm bịt mũi nhặt 6 con vịt vừa chết ném xuống ao. Thế nhưng, điều kỳ lạ là một lát sau, mọi người thấy một con vịt lạch bạch từ ao đi vào vườn. Thấy sự lạ, mọi người chạy ra ao tìm kiếm. Tuy nhiên, 5 con vịt vẫn chết nổi lềnh bềnh, chỉ có một con sống dậy. Kiểm tra đàn gà, thì con nào cũng cứng đơ, không có khả năng sống lại nữa. Nhắc lại chuyện con vịt đã chết tự dưng sống lại này, ông Nguyễn Văn Thung sởn da gà. Theo lời ông Thung, sau khi sống lại, con vịt không cần sự chăm sóc của mọi người nữa, nó tự ra đồng kiếm ăn, rồi tự làm ổ trú ngụ, chứ không ở trong chuồng. Nó cần mẫn đi tha lá chuối khô, làm cái ổ to tướng ở bụi chuối sát bờ ao. Điều kỳ lạ nữa là nó đẻ nhiều trứng khủng khiếp, đẻ cả thúng trứng. Con vịt này làm ổ, đẻ trứng và cứ sống như vậy. Nó chứng kiến lần lượt từng cái chết của đại gia đình ông Rạng, rồi mới biến mất một cách bí ẩn. Việc con vịt sống lại, rồi tự làm ổ, đẻ trứng quá nhiều, khiến mọi người trong gia đình ông Rạng sợ hãi. Không ai dám lấy trứng về ăn. Sau một ngày chết chóc như ngả rạ của lợn, gà, vịt của nhà anh Trần Văn Út, thì sau đó, lợn, gà, vịt nhà ông Rạng cũng đều lăn ra chết cả. Đại gia đình này không nuôi được con gì nữa. Lợn nuôi 10 con, chết cả 10, nuôi 2 con chết cả 2, nuôi một con cũng chết luôn. Điều lạ hơn nữa, là bọn lợn cứ nuôi được chừng 1 tháng, nặng cỡ 20-30kg thì mới đột nhiên lăn ra chết. Gà, vịt thì cứ đến khi chuẩn bị làm thịt được thì mới chết. Sau đại gia đình gặp tang gia nhiều quá, thì chẳng ai còn tâm trí đâu nuôi con gì nữa. Chỉ có mỗi con vịt vẫn đẻ trứng đều đều, nhưng không ai dám lấy trứng để ăn.
Còn tiếp…
Nguồn: vtcn