Xót xa: Cặp vợ chồng 7 năm mới có con nhưng lại chỉ được làm cha mẹ có 10 phút
Anh và chị cưới nhau đến nay đã hơn 7 năm, cuộc hôn nhân này là kết quả của mối tình 3 năm đầy ngọt ngào trước đó. Cưới nhau về cả 2 cùng gây dựng sự nghiệp từ 2 bàn tay trắng, anh yêu chị và luôn vì chị mà cố gắng hết mình.
Cứ tưởng yêu nhau được ở bên nhau là hạnh phúc trọn vẹn, nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ như mình muốn. Cưới nhau về anh chị không có hoạch mà để tự nhiên vì muốn sớm có con, nhưng họ chờ mãi 1 tháng, 1 năm rồi năm này qua năm khác bụng chị vẫn không có động tĩnh gì.
Anh chị dắt dìu nhau đi khám thì bác sĩ nói nguyên nhân do chị. Hôm đó chị khóc hết nước mắt còn anh ra sức an ủi vợ. Chưa bao giờ họ lại khao khát có 1 đứa con đến vậy, nhiều lúc chị nói với chồng:
– Giờ em chẳng ước mình giàu sang hay gì cả, chỉ thèm có 1 đứa con trai gái gì em cũng thích hết.
– Rồi mình sẽ có thôi, em đừng suy nghĩ nhiều, lạc quan lên.
Anh ôm chị vào lòng trấn an, ở bên anh luôn khiến chị thấy bình yên và an toàn nhất. Cũng đôi lần chị đòi ly hôn cho anh lấy vợ mới hoặc bảo anh ra ngoài kiếm con, nhưng anh không chịu. Anh bảo vợ chồng khó khăn thì cũng gánh vác, dù chị có con hay không với anh cũng không quan trọng. Chị khóc vì cảm động, khóc vì thấy mình quá may mắn khi lấy được 1 người đàn ông tốt như vậy.
Sau bao năm tích góp chạy chữa cuối cùng chị cũng có bầu, niềm hạnh phúc vỡ òa. Hôm đó anh lao như bay về nhà khi vợ báo tin 2 vạch, anh khóc như mưa chưa bao giờ chị thấy chồng mình xúc động như thế. Chị hạnh phúc đến run rẩy. Sau hôm đó anh làm hết việc nhà chẳng cho vợ động vào thứ gì.
Những ngày chị bảo đi khám hay đi mua đồ cho con anh luôn hào hứng. Đêm đêm thấy chân vợ phù lên đau nhức, anh vừa bóp chân vừa trò chuyện với con. Nhìn cách anh cưng nựng thì thầm với cậu con trai chị biết anh yêu nó đến nhường nào.
Mỗi ngày trôi qua thấy con vẫn bình yên là chị thở phào nhẹ nhõm, có lần bị động thai chị phải vào viện nằm mất 2 tháng. Ngày ngày anh vừa đi làm vừa vào chăm vợ, tất bật hớt hải nhưng chưa 1 lần anh kêu than. Nhiều đêm thấy chồng ngồi gật gù bên cạnh chị ứa nước mắt vì xót.
Rồi cái ngày anh chị mong chờ cũng đến, chị chuyển dạ và sinh con. Ca sinh khó vì mẹ hơi yếu, nhưng bác sĩ đã cố gắng hết sức. Giây phút con chào đời chị và anh đều nghẹn ngào. Anh run rẩy bế con trên tay, lần này anh lại khóc vì quá hạnh phúc.
Nhưng sau 10 phút đứa bé có dấu hiệu tím tái, bác sĩ bế nó đi cấp cứu nhưng đứa bé đã không qua khỏi. Cảm thấy bất an chị đòi gặp con nhưng anh nói dối:
– Con mình cần được chăm sóc đặc biệt em à, em cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng gì cả.
Anh bảo mẹ ở lại với chị còn anh ra ngoài thăm con, nhưng thật ra là anh trốn ra ngoài để khóc. Ôm con trong tay anh gào lên đau đớn, 7 năm rồi mới được gặp con trai vậy mà giờ nó lại nỡ rời bỏ bố mẹ để đi, nếu giờ chị biết được điều này chắc chị cũng chết theo nó mất.
Khi đang thất thểu trên hành lang bệnh viện thì anh nghe cô y tá nói:
– Sản phụ đó bỏ lại con rồi bỏ trốn rồi bác sĩ à, chắc là sinh viên làm điều dại dột có bầu giờ không đủ khả năng nuôi.
Tia hi vọng lóe sáng, anh vào nói chuyện với y tá và bác sĩ nhờ họ giúp đỡ anh. Thương tình họ gật đầu để anh nhận đứa bé là con. Mấy tiếng sau chị khóc lóc đòi được gặp con:
– Con mình có chuyện gì phải không anh, anh đừng dối em. Cho em được gặp con đi, em xin anh đấy.
Anh bặm chặt môi:
– Em bình tĩnh đi, để anh đưa em đi gặp con.
Ánh mắt chị rực sáng, chị quên hết cơn đau đớn do mới sinh xong và đi theo anh. Qua cửa kính chị mỉm cười nhìn con, đến chiều chị năn nỉ được bế nó. Nhưng lúc này chị hét lên:
– Anh ơi, đây không phải con mình. Thằng bé nhà mình mũi cao có vết ruồi ở gần tai cơ mà, lúc mới sinh xong em nhìn con rất kĩ. Anh bảo y tá kiểm tra lại đi xem có bế nhầm con không, nhanh đi anh.
Anh đứng trơ ra ú ớ không biết nói gì:
– Nó là con mình, chắc em nhìn nhầm đấy.
– Không phải, con em em biết mà.
Chị run lên bần bật sợ hãi, chị đưa đứa bé cho mẹ rồi loạng choạng đi tìm con để rồi ngất lịm khi có mấy người ngồi ở hành lang bàn tán với nhau:
– Khổ thế, nghe bảo vợ chồng nhà đó 7 năm rồi mới sinh được con thế mà mới sinh xong đứa bé lại qua đời, nghĩ mà xót.
Tỉnh dậy chị như phát điên chạy loạng choạng tìm con còn anh vừa chạy theo ôm vợ vừa khóc:
– Anh ơi, phải làm sao đây? Con mình… phải làm sao đây, em còn chưa cho nó bú, em còn chưa được ngắm con kĩ hơn. Sao con lại bỏ mình mà đi hả anh.
Nỗi lòng người mẹ mất con ai chẳng đau đớn, đặc biệt khi nó đã được sinh ra và có hình hài. Những ngày sau đó chị không ăn không ngủ, cứ ôm con búp bê rồi ru rồi cho nó bú. Anh kiệt quệ sức lực, đau đớn đến tận cùng. Anh bế đứa bé bị bỏ rơi về nhà, nhưng khi không tỉnh táo thì chị cho nó bú nhưng khi chị nhớ ra chuyện đau lòng kia chị lại khóc và bảo:
– Đây không phải con em, con ơi, con ở đâu.
Anh thực sự không biết phải làm gì nữa, đôi lúc anh ước vợ mình chưa từng có bầu có lẽ như thế họ sẽ không phải chịu mất mát lớn như vậy.