Phật dạy rằng: Muốn có mọi thứ trên đời, cuộc đời hạnh phúc, nhất định phải giữ gìn điều này trong lòng!
Người không học cách được cách biết ơn sẽ không thể trưởng thành, cũng không có phúc báo. Muốn có mọi thứ, trước hết phải học cách biết ơn.
Hãy cùng đọc câu chuyện cổ Phật giáo sau:
Thời Đức Phật còn tạ thế, có một ông lão có 5 người con trai nhưng không một ai có dự định phụng dưỡng ông lúc về già. Ông cảm thấy cuộc đời này thật nhiều đau khổ, oán hận vô cùng.
Một ngày kia, khi gặp được Đức Phật, ông lão liền hỏi: “Kính thưa Đức Phật từ bi vĩ đại, Ngài có cách nào có thể thay đổi vận mệnh bất hạnh của lão hay không?“. Đức Phật liền hỏi ông: “Ông có biết cảm ân không?“. Ông lão trả lời: “Lão đây không biết thế nào gọi là cảm ân, kính mong Đức Phật từ bi chỉ rõ bến mê“.
Đức Phật bèn chỉ vào cây gậy ông lão đang cầm rồi hỏi: “Trong lòng ông có thấy cảm ân đối với cây gậy mà ông đang cầm trên tay này hay không?“. Ông lão nghe xong câu nói này, nghĩ ngợi rồi nói: “Lão đương nhiên là có thấy! Lão ra ngoài xin ăn, mỗi khi gặp phải chó dữ, nó là cây gậy đuổi đánh chó của lão. Những lúc bước đi trên con đường gồ ghề, lên đèo xuống dốc, nó giống như là cánh tay mang đến an toàn cho lão….”
Đức Phật ngợi khen: “Thế thì từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ông hãy cứ mang theo cây gậy này, không ngừng nói câu cảm ân, cứ như vậy cho đến một thời gian nhất định, vận mệnh của ông sẽ tự thay đổi!“.
Ông lão nghe Phật dạy, từ đó năng nói cảm ân, với tất cả mọi người, kể cả với những người từng xích mích, hay ân oán. Cứ thế lâu dần, ông dần dần đã đạt đến được cảnh giới tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục, gọi là “Tam muội cảm ân”.
Một ngày kia, Đức Phật lại giảng kinh. Ông lão nghĩ thầm: “Mình hôm nay đạt được cảnh giới hạnh phúc an vui như vậy, đây đều là nhờ ơn Đức Phật ban cho, mình phải đi cảm tạ Ngài mới được!” Thế là ông bèn đi nghe Đức Phật giảng kinh thuyết Pháp. Đức Phật trông thấy ông đến, bèn nói với đại chúng rằng: “Hôm nay tôi sẽ thỉnh mời một ông lão tu hành đến thuyết giảng về Tam muội cảm ân của ông ấy cho mọi người“.
Đức Phật bèn mời ông bước lên đài, mời ông giảng rõ câu chuyện cảm ân của ông. Vừa khéo ngày hôm đó, năm người con trai của ông lão cũng đến nghe giảng ở bên dưới. Họ nghe thấy người cha của mình giảng đối với một cây gậy cũng đều nên chân thành cảm ân, huống chi là những thứ khác! Càng huống là đối với cha mẹ đã ban mạng sống cho mình, nếu như đều không biết cảm báo ân đức, người như vậy quả thật là cầm thú cũng không bằng!
Nghe giảng kinh xong, họ đều tranh nhau chạy lên trên bục tỏ ý muốn phụng dưỡng cha mình.
Lúc này, Đức Phật nói với ông lão rằng: “Vận mệnh của ông bây giờ đã được thay đổi rồi! Một người nếu biết ôm giữ lòng cảm ân, người đó sẽ có được mọi thứ. Một người nếu không có lòng cảm ân, thì người đó sẽ không có được gì cả“.
Phật có dạy rằng, học cách nói cảm ân có thể khiến bạn thay đổi cả cuộc đời. Có bao nhiêu sự thay đổi khác đến trong đời ta nhanh chóng, dễ dàng và sâu sắc đến như thế. Lòng cảm ân sẽ mang lại cho ta nhiều điều, hơn cả là sự thanh thản trong tâm hồn, hóa giải mọi xích mích hay oán hận.
Sống mà không có lòng cảm ân là cuộc sống vô nghĩa, nếu cuộc đời chỉ là một chuỗi của những lời oán than về sự bất công, về những thua thiệt mà ta đã gặp phải, nhưng lại không nhớ đến những may mắn đã từng đến với ta, thì chắc chắn là chúng ta sẽ bị trầm cảm – một căn bệnh thường gặp trong xã hội ngày nay. Khi rơi vào trạng thái trầm cảm, chúng ta không thể nhớ có điều gì tốt đẹp đã xảy ra cho ta. Điều đó đã ngưng đọng trong trí não, và ta khó thể nghĩ là mình sẽ lại cảm thấy hạnh phúc bao giờ: trái lại ta nghĩ là sự khốn khổ này sẽ không bao giờ chấm dứt.
Người khác nếu có ân huệ với mình thì nên nghĩ: “Nhận ân của người một giọt nước, nên lấy thùng nước mà báo ân”. Còn người khác nếu có oán thù với mình, thì hãy mau chóng quên đi, bản thân không nên đau đáu ghi hận trong tâm. Bởi lợi người cuối cùng cũng là lợi mình, hại người sau cùng cũng là làm hại chính mình.
Hãy cảm kích người đã làm tổn thương bạn bởi người đó đã giúp luyện ý chí cho bạn.
Hãy cảm kích người đã dối gạt bạn bởi người đó đã tăng thêm hiểu biết cho bạn.
Hãy cảm kích người đã đánh đập bạn bởi người đó đã giúp bạn tiêu trừ nghiệp chướng.
Hãy cảm kích người đã bỏ rơi bạn bởi người đó đã dạy bạn nên phải tự lập.
Hãy cảm kích người đã làm bạn vấp ngã bởi anh ta giúp tăng thêm trí huệ bình tĩnh cho bạn.
Cuối cùng, hãy cảm ân tất cả những người đã thành tựu niềm tin kiên định cho bạn.
Theo Khoevadep