Nồi cháo của các “đại ca giang hồ” trước cổng bệnh viện: Nhìn vào ai cũng “giật mình”
Cứ khoảng 17h hàng ngày, bệnh nhân ở Bệnh viện K (cơ sở Tam Hiệp, Hà Nội) lại xách cặp lồng xuống sân đợi cháo của một nhóm thanh niên xăm trổ đầy mình. Có hôm cháo đến muộn nhưng họ vẫn cố đợi vì ‘cháo của các chú ấy là ngon nhất’.
Hơn hai năm nay, đều đặn vào chiều thứ 3 và thứ 7 hàng tuần, những bệnh nhân ung thư ở Bệnh viện K, cơ sở Tam Hiệp, Thanh Trì, Hà Nội (còn gọi là K2) lại xách cặp lồng xuống sân đợi cháo của một nhóm thanh niên từng một thời lầm lỡ, giờ “gác kiếm”, mang cháo vào chia sẻ, phát miễn phí cho bệnh nhân.
Họ thoắt đến với người bệnh rồi lặng lẽ ra về khi thùng cháo hết sạch. Nhắc tới họ, bệnh nhân ở đây quen gọi đó là “cháo của các chú có hình xăm”. Nhiều hôm xe cháo tới muộn nhưng các bệnh nhân vẫn cố đứng đợi bằng được vì “cháo của các cô chú ấy còn ngon hơn cả mấy quán cháo ở ngoài cổng viện”.
Cứ khoảng 17h, một chiếc ô tô đen từ từ tiến vào phía bếp ăn của bệnh viện, mọi người có mặt nhanh chóng nhận ra “người quen”. Bước xuống xe là hai người đàn ông đầy vết xăm trên cánh tay nhanh chóng mở cốp, khênh thùng cháo màu xanh đặt lên bàn.
Thùng cháo vừa được bê ra khỏi cốp xe, mùi cháo thịt thơm phức đã bay ra, kích thích dạ dày của mọi người vào thời điểm cuối chiều. Hai người đàn ông có dáng “anh chị” nhanh chóng bê thùng cháo đến bàn, tháo dây, mở nắp để chuẩn bị phát cháo cho các bệnh nhân. Tất cả các hành động được hai người họ thực hiện thoăn thoắt.
Họ không ngơi tay múc từng ca cháo nóng hổi vào những chiếc bát nhựa, cặp lồng đang đưa ra chờ đợi. Đáp lại những tiếng giục giã, người này chỉ tếu táo mong mọi người bình tĩnh.
Thùng cháo nhanh chóng được bê vào bàn để phát cho các bệnh nhân nghèo.
Theo anh Phạm Anh Tuấn, thành viên của nhóm “Hướng thiện” chia sẻ, nhóm được thành lập từ năm 2011 do anh Đỗ Minh Hòa, một người từng lĩnh án tù, làm trưởng nhóm.
Hơn 20 thành viên từng có quá khứ tù tội được anh Hòa, giờ đã là doanh nhân thành đạt, tạo công ăn việc làm tại nhà hàng, hồ câu và cửa hàng cho thuê xe của gia đình anh.
Đi theo sau hai người đàn ông là một phụ nữ ngoài 30 tuổi, được biết đó là chị Hương (34 tuổi) là vợ của anh Hòa. Ngoài ra còn có sự xuất hiện của một thành viên nhỏ tuổi nhất, chính là cháu Đỗ Minh Quân (9 tuổi), thường xuyên theo mẹ Hương đến phát cháo cho bệnh nhân nghèo.
Chị Hương là người trực tiếp hàng tuần dậy từ sáng sớm, chuẩn bị nguyên liệu nấu cháo cho bệnh nhân tại viện K2 vào thứ 3 và thứ 7. Mỗi nồi cháo được nấu từ 4,5 kg gạo tám thơm, 2 kg xương và 1,5 kg thịt nạc. Gạo không được lẫn nếp vì bệnh nhân mổ không ăn được đồ nếp.
Nấu xong, cháo được cho vào thùng cách nhiệt rồi chở bằng ôtô tới viện. Anh Tuấn khoe, anh không biết nấu nhưng là người nhóm lò, đun nước và trực tiếp đi phát cháo. Khi cháo được mang tới viện, một người sẽ chịu trách nhiệm đi tới từng phòng để mời bệnh nhân ra nhận đồ ăn.
Chia sẻ về những ngày đầu tiên đến phát cháo, anh Tuấn kể thành viên trong nhóm không quên được ánh mắt có gì đó ngại ngùng của người bệnh. Thời gian đầu, chị Hương và mọi người phải mang cháo vào từng phòng để phát cho bệnh nhân. Tuy nhiên, về sau, mọi người đã quen dần. Sau đó, cứ mỗi chiều, khi nhóm mang cháo đến thì chỉ cần đặt ở bàn là các bệnh nhân tự động đến xếp hàng để lấy cháo mang về.
Chị Hương vui vẻ cho biết: “Càng về sau mọi người càng quen. Sau lần đầu tiên ăn cháo, cháo ngon nên mọi người hồ hởi lắm.
Lý giải cho việc nhóm chọn Bệnh viện K2, dân “anh chị” một thời chia sẻ, hầu hết những bệnh nhân vào viện này dường như đã chắc “án tử”, hoàn cảnh nghèo khổ lại ở tỉnh xa về. Quá trình điều trị dai dẳng, tốn kém khiến họ kiệt quệ cả về vật chất lẫn tinh thần. Trong hoàn cảnh đó, một bát cháo thịt miễn phí vào hai buổi hàng tuần giữa đất Hà Nội khiến họ ấm lòng. Bản thân những người lầm lỡ giờ đã “quay đầu” như anh cũng thấy lòng mình thanh thản.