Người mắc chứng bệnh đáng sợ nhất cuộc đời này là ai hãy xem luận đàm của KHỔNG TỬ

Không Tử nói rằng : Cái đáng sợ nhất của một người chính là bệnh “quên mất bản thân mình” mà chỉ chăm chăm nhìn theo người khác

khong-tu
Ảnh minh họa

Có câu chuyện như sau:

Lỗ Ai Công là vị vua thứ 27 của nước Lỗ – nước chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì nước Lỗ từ năm 494-468 TCN, tên thật là Cơ Tương.

Một lần, Lỗ Ai Công hỏi Khổng Tử: “Ta nghe nói có người bị mắc chứng bệnh hay quên tệ hại đến mức lúc dọn nhà đi còn quên mất cả vợ. Sau tìm mãi không thấy vợ, có thật như thế không?”

Khổng Tử đáp: “Người quên như thế cũng chưa phải là tệ hại nhất. Có người còn tệ hại hơn cả như thế ấy chứ!”

Lỗ Ai Công hỏi: “Quên đến mức nào là tệ hại nhất?”

Khổng Tử đáp: “Quên đến mức quên cả bản thân mình mới là tệ hại nhất!”

Lỗ Ai Công lại hỏi: “Ngài thử giảng một chút xem, thế nào mà đến cả bản thân mình mà mình còn quên?”

Khổng Tử từ tốn đáp: “Thời xưa, nhà Hạ, vua Kiệt trị vì, nắm thiên hạ trong tay, của cải vô kể, giàu sang đến mức cực độ. Vậy mà lại quên mất cơ đồ của tổ tiên. Hủy hoại cả phép nước, vứt bỏ cả tế tự, hoang dâm hưởng lạc, sa đà vào rượu và sắc dục.

Gian thần thì a dua nịnh nọt, trung thần thì sợ mắc lỗi mà không dám mở miệng khuyên can. Về sau, người trong thiên hạ đồng loạt phủ định quyền thống trị của vua Kiệt.

Người giống như Hạ Kiệt chính là quên mất thái độ làm người, ngay cả bản thân mình cũng quên mất. Ấy mới là kiểu người mắc chứng quên tệ hại nhất trên đời.”

quen-di-ban-than
Ảnh minh họa

Bạn đang nhìn vào tôi. Thế thì bạn quên mất bản thân bạn, bạn trở nên tập trung vào tôi. Thế thì năng lượng của bạn chảy về phía tôi, thế thì mắt bạn dán vào tôi. Đây là việc hướng ngoại. Bạn thấy đoá hoa và bạn say mê, bạn trở nên tập trung vào đoá hoa đó. Bạn trở nên quên mất bản thân mình, bạn chỉ chú ý vào cái đẹp của đoá hoa.

Mọi khoảnh khắc điều đó đều xảy ra. Một người phụ nữ đẹp đi ngang qua và bỗng nhiên năng lượng của bạn bắt đầu chảy về cô ta. Chúng ta biết luồng ánh sáng hướng ngoại này. Đây chỉ là một nửa câu chuyện. Nhưng mỗi khi ánh sáng chảy ra, bạn lại rơi vào trong nền tảng, bạn trở nên quên mất bản thân mình.

Bạn nhìn thấy người khác cả đời thuận buồm xuôi gió, trong lòng mình liệu có ganh tỵ? Nhìn thấy người khác thất vọng buồn rầu, liệu trong lòng bạn thấy hả hê? Thực ra cái tốt, cái xấu của người khác đều chẳng liên quan gì đến bạn hết. Cái bạn cần làm chính là sống cho tốt bản thân mình.

Người có trí tuệ thực sự, trên con đường lập nghiệp sẽ không ngừng tự hoàn thiện bản thân, đối chiếu với người khác để cân bằng bản thân mình, kiên trì cả chặng đường dài mới có thể tự mình thực hiện được ước mơ.