Nghẹn ngào: Gia đình 7 chị em gái hơn 50 năm cầm cà lê, mỏ lết sửa xe máy giữa lòng Sài Gòn
Nhắc đến phụ nữ, người ta luôn nghĩ họ là những người yếu đuối, chỉ thích hợp làm những công việc nhẹ nhàng, sạch sẽ không ám mùi khói bụi. Nhưng nhìn những người phụ nữ này mà xem, họ đã sống bằng cái nghiệp “đàn ông” gần cả cuộc đời rồi đấy.
Đó là chị em nhà chị Hoa, ba của các chị ngày xưa là thợ vá xe giỏi có tiếng ở Tân Bình. Gia đình có 9 người con thì hết thảy 7 người đều hành nghề sửa xe. Sau khi dựng vợ gả chồng, nhiều chị theo chồng đến nơi khác nhưng vẫn mở tiệm sửa xe. Giờ đây, căn tiệm số 1034 Âu Cơ, Q. Tân Bình chỉ còn chị Hoa, chị Hoàn và chị Hải. Trong đó, chị Hoa (63 tuổi) là người có tuổi nghề cao nhất. Người ta gọi chị là “thầy lang” trị bách bệnh cho xe. Chỉ cần nghe tiếng xe nổ máy là chị biết có bệnh hay không, mà nếu có thì bệnh gì, sửa ra sao. Đang ngồi hì hục sửa cái săm xe, nghe từ xa tiếng nẹt pô không đều chị đã hô ngay:
– Xem lại bugi Hoàn ơi.
– À, hư cái bugi thật – Chị Hoàn gật đầu thán phục.
Trời nóng như đổ lửa, ngồi bệt dưới đất, tay nắn chiếc cờ lê mò mẫm cây đinh găm bậy đâu đó, rồi săm soi, nghiền ngẫm hồi lâu:
– Bể rồi chú ơi, thay luôn cả ruột lẫn vỏ – Chị Hoàn nói to.
– Ừ, bà thay luôn đi – Một vị khách trung niên đáp lại.
Chị Hải kể: “Ngày xưa, ba mấy chị cũng là thợ vá xe có tiếng ở đất Tân Bình. Vì cái tài đoán bệnh giỏi, nên nhiều người ghé lắm, thời đó còn lụp xụp mái tranh, chẳng cần biển hiệu gì mà khách vẫn nườm nượp. Sau khi cha mẹ mất đi để lại cho mấy chị em thứ gia tài duy nhất là tiệm sửa xe cùng hộp đồ nghề cỏn con với vài cái cờ lê, mỏ lết,… Vậy thôi mà cả nhà quyết giữ lại, lấy làm cần câu cơm”
Mỗi người sinh ra đều gắn với một nghề nào đó để nuôi sống bản thân. Và ông trời đã chọn cho các chị nghề sửa xe. Tuy có vất vả, nặng nhọc, nhưng khi được hỏi mai này lớn tuổi, không làm nỗi nữa thì sao? Chị Hoàn cười tươi nói chắc nịch. “quen tay, quen chân rồi, hổng (không) đụng vô xe chịu gì nổi”
Với nụ cười tươi rói, chị Hoàn tiếp lời: “Tiệm chị chẳng phân biệt sang hèn gì cả, xe ôm hay xe đắt tiền cứ hư dắt vào cửa, săm soi xíu là ra bệnh. Làm riết quen chứ có thuật gì đâu, tiếng xe giòn là nó khỏe đấy, chứ mà đạch đạch thì là giở chứng rồi, phải tìm đúng chỗ mà chữa ngay”.
Nhìn các chị, tôi lại nhớ ngay đến câu chuyện của đứa bạn. Nó kể mẹ của nó sung sướng lắm, suốt ngày ở nhà đi tới đi lui, đến tháng ba nó đem tiền lương về. Suốt mấy chục năm qua, mẹ nó không phải làm việc gì vất vả. Da lúc nào cũng trắng mịn, móng tay móng chân đủ màu, quần áo đủ kiểu. Rồi lại nhìn những người phụ nữ đang sửa xe, tự nhiên tôi thấy thương các chị. Ngồi một chút thôi mà cái nắng rát hắt lên mùi nhựa đường làm đầu tôi bắt đầu nhức, mồ hôi nhễ nhại, thêm mùi dầu nhớt và khói xe. Tôi chợt nghĩ, phải yêu nghề lắm mới gắn bó được ngần ấy năm, bởi vì: “Cái nhọc nhằn của nghề này không phải là vì thời tiết, hay cần nhiều trí óc, mà là nó chỉ hợp với sức đàn ông. Ban đầu, chị vặn mãi con ốc nhỏ mới chịu ra, nhưng rồi cố gắng làm lâu cũng thành quen tay.Với lại phải chịu bẩn nữa, ì ạch sợ dơ là chết rồi. Ăn nằm với dầu mỡ cả ngày mà. Mặt mũi thì tèm lem, người ngợm bốc mùi lắm…”, chị Hải tủm tỉm cười, để lộ hàm răng trắng muốt sau khuôn mặt quệt ngang dọc vết dầu. Tiếng cười giòn hơn cả tiếng bánh xe nổ.
Thế mới thấy các chị cá tính đến mức nào. Đa số bạn trẻ bây giờ, cứ mặc đồ cho thật dị hợm, tóc nhuộm xanh đỏ bồm xồm rồi ăn nói ngang ngược thì cho rằng mình cá tính. Nhưng không phải đâu, cá tính là những gì đến từ bên trong, chỉ cần nghe họ nói hay nhìn qua ánh mắt là biết ngay họ có cá tính hay không. Để nói, những người phụ nữ này cá tính thì cũng thật lạ vì các chị đã ngoài ngũ tuần, nhưng đây là tấm gương tiêu biểu cho các bạn trẻ học hỏi thế nào gọi là cá tính. Công việc hoàn toàn không ưa người tay chân mềm yếu, sợ dơ, sợ cực. Những tưởng rằng việc này chỉ phù hợp với những người đàn ông, nhưng các chị lại đi ngược với định kiến đó. Không cần phải hô hào đấu tranh nữ quyền hay bình đẳng giới làm gì, chỉ cần nhìn hình ảnh các chị sửa xe thì cánh đàn ông cũng đã nể phục lắm rồi!
Là phụ nữ, ai chẳng muốn được mặc đẹp, ăn ngon, sung sướng, đi xe sang và được chồng cưng chiều. Nhưng đối với các chị, được gắn bó với nghề, 5h30 mỗi ngày được mở cửa tiệm là các chị hạnh phúc lắm rồi. Dù có bệnh cũng phải ráng mở cửa sửa xe. Riết rồi các chị mắc căn bệnh lạ, mà theo các chị là: “Bệnh quen cầm cờ lê, mỏ lết, nghĩ tới không được hành nghề nữa lại nhớ, lại thèm”.
Theo WTT