Lời Phật dạy: Có thể cảm hóa cả trời đất bằng tâm tồn thiện niệm
Trên ngọn núi cao có nữ quỷ làm hại người qua đường. Nếu đi qua nơi này mà không thể ra khỏi trước khi trời tối thì sẽ trở thành miếng mồi của quỷ dữ. Nhưng có một thứ báu vật giúp người qua đường tránh khỏi mọi tai ương…
Liều mình băng qua khu rừng vắng, không ngờ gặp “Bồ Tát” dưới đêm trăng
Cách đây rất lâu, trong một thôn làng nơi vùng núi xa xôi, có bậc thầy về điêu khắc nổi tiếng khắp xa gần. Bởi kỹ xảo điêu khắc của ông rất cao siêu, nên ngôi chùa cạnh ngọn núi kế bên đã mời ông đến để tạc tượng Bồ Tát.
Nhưng để đi đến ngôi chùa đó thì cần phải băng qua một ngọn núi có rừng cây rậm rạp. Người ta vẫn truyền tai nhau rằng trên núi có “quỷ dữ”. Những người từng băng qua ngọn núi ấy, nếu không thể ra khỏi đó trước khi trời tối, thì sẽ chết dưới tay một nữ quỷ vô cùng hung ác.
Bởi vậy, rất nhiều người thân và bạn bè đã gắng sức khuyên ông hãy chờ đến sáng hôm sau mới lên đường để tránh gặp điều bất trắc. Nhưng vì không muốn trễ hẹn với các vị tăng sư, thầy điêu khắc vẫn quyết định lên đường như dự định.
Ông đi mãi đi mãi, lúc này sắc trời đã dần dần chuyển sang tối, ánh trăng đang nhô lên quá đỉnh đầu, các vì sao cũng lờ mờ xuất hiện trên bầu trời.
Ồ, lạ chưa kìa, ở nơi hoang vu thế này sao lại xuất hiện một cô thôn nữ? Quả thật, trước mặt ông là một cô gái đang ngồi bên vệ đường, hai bàn chân rớm máu, đôi giày cỏ cũng rách bươm hết cả, khuôn mặt cô toát lên vẻ mệt mỏi, phờ phạc.
Thầy điêu khắc thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lòng, nhưng ông vẫn đến bên hỏi xem cô gái có cần giúp đỡ gì không?
Thì ra cô gái ấy là người làng bên, vì lên núi hái lá thuốc mà bị lạc đường, nên tới tận bây giờ vẫn loanh quanh chưa ra khỏi núi này. Thầy điêu khắc nghĩ rằng, dẫu sao cũng cùng một đoạn đường, ta hãy mở lòng với người đang cần được giúp đỡ. Thế là, ông liền đề nghị cõng cô gái đi một đoạn.
Dưới ánh trăng vằng vặc, một người đàn ông lớn tuổi đang cõng cô gái trẻ bước đi từng bước. Hạt mồ hôi đẫm ướt trên lưng ông, cả trên mái đầu tóc đã điểm hoa râm, từng giọt từng giọt toả sáng long lanh dưới ánh trăng huyền ảo. Khi cảm giác như không thể bước tiếp được nữa, ông mới dừng lại nghỉ một chút.
Lúc này, cô gái hỏi nhỏ: “Đây là chốn rừng thiêng nước độc, lẽ nào ông không sợ nữ quỷ trong truyền thuyết hay sao? Vì sao ông không mau mau tranh thủ lên đường, lại còn mất thời gian vì tôi làm gì nữa?”.
“Thật ra tôi cũng muốn gấp rút lên đường lắm chứ!”, thầy điêu khắc trả lời. “Nhưng nếu để cô một mình ở lại nơi rừng núi hẻo lánh này, lỡ như cô gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao đây? Tôi cõng cô đi, tuy có mệt một chút, nhưng chí ít thì trong lòng tôi sẽ yên tâm vạn phần. Hơn nữa cô nghĩ xem, có thêm người đi cùng, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?!”.
Đúng lúc ấy, thầy điêu khắc nhìn thấy bên đường có một khúc gỗ lớn, ông bèn lấy dụng cụ mang theo người ra. Rồi ông đưa mắt nhìn cô gái, chỉ loáng một cái đã khắc xong bức tượng tuyệt đẹp.
“Sư phụ này, ông đang đẽo đẽo gọt gọt cái gì vậy?”, cô gái tò mò hỏi.
Thầy điêu khắc trả lời: “Tôi đang tạc tượng Bồ Tát”. Sau đó ông từ tốn giải thích: “Tôi cảm thấy gương mặt của cô rất hoà ái từ bi, giống hệt hình ảnh Bồ Tát mà tôi từng gặp vậy. Nhân đây, tôi muốn dựa theo dung mạo của cô mà điêu khắc một bức tượng Bồ Tát dâng lên chùa”.
Vừa nghe thấy những lời ấy, đột nhiên cô gái ôm mặt khóc nức nở, bởi cô chính là “nữ quỷ” đáng sợ mà dân làng vẫn đồn thổi.
Và cô gái chậm rãi kể cho ông nghe câu chuyện của mình.
Dưới trăng sáng, nghe câu chuyện “nữ quỷ” trong truyền thuyết
Rất nhiều năm về trước, cô từng dẫn theo đứa con gái nhỏ băng qua ngọn núi này để về thăm quê ngoại. Giữa đường hai mẹ con chẳng may gặp phải toán cướp, cô không có sức kháng cự đã bị chúng làm nhục, còn đứa con gái nhỏ của cô thì bị giết hại. Cô quá đau đớn đã gieo mình xuống khe núi tự vẫn, hóa thành “quỷ dữ”, đêm đêm vẫn thường hiện lên để chờ ngày báo thù toán cướp ấy.
Cũng kể từ đó, mỗi khi bóng tối bao trùm lấy khu rừng, cô lại hiện ra trong hình dáng một cô thôn nữ trẻ đẹp để thử lòng người qua đường. Cô đã gặp rất nhiều người khác nhau, từ thanh niên trai tráng cho đến những người đàn ông đã đến tuổi xế chiều. Trong số họ, khi nhìn thấy cô gái trẻ giữa nơi thanh vắng này, hầu hết đều khởi tâm bỉ ổi. Một niệm tà ác dẫn mời tà ma, bởi vậy cô đã hoá thành quỷ dữ lấy đi tính mạng những người ấy.
Bao nhiêu năm qua đi, cô không còn tin rằng con người vẫn còn giữ được tấm lòng ngay chính, trong tâm cô nỗi hận thù lại càng thêm thù hận. Vậy mà hôm nay cô thật không ngờ lại gặp được một bậc nhân đức, người đã không coi cô là quỷ dữ, mà ngược lại, còn khen ngợi rằng “dung mạo của cô rất hiền từ, giống hệt như Bồ Tát”.
Câu nói ấy mang theo sức mạnh của thiện niệm, xoá tan đi mọi nỗi thù hận trong lòng quỷ nữ. Trong nháy mắt, cô hóa thân thành một vầng ánh sáng rực rỡ, hoà tan vào thung lũng đêm trăng.
Ngày hôm sau, khi thầy điêu khắc đến ngôi chùa bên kia ngọn núi, ai nấy đều kinh ngạc bởi ông đã có thể sống sót mà trở về. Cũng từ đó về sau, không ai còn nhìn thấy nữ quỷ hung ác trong truyền thuyết nữa.
Tâm tồn giữ thiện niệm sẽ cảm hoá đất trời…
Thiết nghĩ, nếu có thể mở rộng cánh cửa mà tiếp nhận người khác, thì bất cứ ai cũng sẽ cảm nhận được thành ý của chúng ta. Chỉ cần trong lòng luôn tồn giữ thiện niệm, yêu thương người khác như chính bản thân mình, thì ngay đến cả nữ quỷ cũng cảm động mà rơi lệ, huống chi là con người chúng ta giữa đời thường.
Trong xã hội rối ren này, rất nhiều người đều mang tâm lý đề phòng người khác, ôm giữ thành kiến mà nhìn nhận và đánh giá mọi người. Nhưng đó lại là nguyên nhân khiến quan hệ giữa người với người dần trở nên lạnh nhạt, cư xử giữa người với người dần chuyển sang phòng bị, đấu tranh, bầu không khí cũng từ đó mà căng thẳng giống như gươm tuốt vỏ, như nỏ giương dây…
Nếu mỗi chúng ta có thể làm được giống như vị thầy điêu khắc trong truyện ngắn trên đây, lấy “tấm lòng Bồ Tát” mà đối đãi với mọi người và sự việc xung quanh, thì thiện tâm của chúng ta sẽ cảm hoá cả đất trời…
Có câu nói rằng:
Khi ta nắm chặt tay, nhìn thì như giữ được rất nhiều thứ, kỳ thực ngay đến cả không khí ta cũng không nắm được!
Khi ta dang rộng đôi tay, nhìn thì giống như hai tay trống không, nhưng cả thế giới đều đang ở trong vòng tay bạn!
Đúng vậy, khi chúng ta mở rộng cánh cửa tâm hồn, bầu không gian của chúng ta sẽ tràn ngập ánh nắng mặt trời và những làn gió mát. Tiếp nhận người khác, đối đãi với người khác giống như với bản thân mình, cũng chính là bạn đang dang rộng đôi tay, để mối quan hệ giữa bạn và tôi trở nên ấm áp tường hòa, và để cả thế giới nằm trọn trong vòng tay nhân ái của mỗi chúng ta…