Bé gái 12 tuổi mỗi ngày bị cha cho uống nửa lít rượu và câu chuyện ứa nước mắt đằng sau đó
Cô bé 12 tuổi này mỗi ngày đều phải trải qua những nỗi đau không ai có thể tưởng tượng được, từ lúc chào đời đến bây giờ chưa từng được ngủ một đêm ngon giấc.
Cô bé đáng thương tên là Lý Văn, vì do sinh non nên từ lúc chào đời, cô đã bị căn bệnh bại não bẩm sinh.
Bệnh nhân mắc bại não mặc dù gặp khó khăn trong cử động, nhưng não bộ lúc nào cũng tỉnh táo. Cũng chính vì vậy mà những đau đớn cô phải chịu đựng không ai có thể tưởng tượng được.
Mỗi ngày cô đều bị những cơn đau dày vò cơ thể đến mức không muốn sống nữa, chỉ biết nằm vật vạ trên giường. Cha mẹ cô không nỡ nhìn thấy con đau đớn hành hạ, nhưng họ lại không có tiền để mua những loại thuốc giảm đau đắt tiền, họ chỉ có thể cho Lý Văn uống rượu để giảm bớt những cơn đau.
Đầu tiên là bia, sau đó bia không còn đủ tác dụng nữa, họ chuyển qua cho bé uống rượu trắng. Cứ mỗi lần cơn đau nổi lên, cháu bé chỉ biết nhờ rượu làm tê liệt các dây thần kinh. “Uống rượu, uống say rồi, cháu sẽ cảm thấy thoải mái hơn”. Mẹ bé nói trong nước mắt.
Sau đó, “tửu lượng” của Lý Văn càng ngày càng cao, mỗi ngày phải uống nửa lít trở lên mới có thể cầm cự cơn đau. Người nhà bắt đầu lo sợ cô bé sẽ bị nhiễm độc khi uống quá nhiều rượu, nên không cho bé uống nữa.
Tuy nhiên khi cơn đau trỗi dậy hành hạ, Lý Văn bắt đầu vừa hét vừa quấy. Cuối cùng cha mẹ em đành bất lực, chỉ có thể đút rượu cho em uống. Tình trạng bệnh của em cứ lặp đi lặp lại như vậy, như một vòng tuần hoàn ác độc.
Mặc dù tiền bạc trong nhà đã sớm không còn một đồng, nhưng mẹ em vẫn nói rằng “Cho dù có phải bán nhà bán cửa, cũng phải điều trị cho con khỏe lại. Con bé có thể đứng dậy đi lại được thì tôi mới có thể an lòng”.
Ông nội của bé Lý Văn mỗi khi đi làm về đều bế cháu xuống nhà cho cháu hít thở khí trời, đây cũng chính là những phút giây vui vẻ nhất trong ngày của cháu.
Vậy đấy, cuộc đời thật vô thường, có lúc được, có lúc mất trắng. Nếu bản thân luôn muốn không bị rơi vào trạng thái đau khổ, bế tắc, xin hãy nhìn lại những thứ mà bạn đang có, đừng chỉ chăm chăm vào những thứ mà bạn vừa mất đi. Cuộc sống này, điều quan trọng nhất không phải là thế giới đã cướp đi của bạn những gì, mà là từ những thứ còn sót lại, bạn sẽ làm được điều gì…