Điều gì có thể biến quỷ dữ thành Bồ Tát? Câu trả lời thật vô cùng đơn giản!
“Trong cuộc trốn chạy khỏi người dì tàn bạo ấy, tôi đã vô tình gặp được một “nữ quỷ” kỳ lạ trên vách núi. Và cuộc hội ngộ bất ngờ ấy đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi”…
Rất… rất lâu rồi, trên thảo nguyên xa xôi có một cô gái trẻ tên là Jaya. Jaya từng có một gia đình hạnh phúc, cô có cha, có mẹ, có một mái nhà ấm áp và một khu vườn rực rỡ ngàn hoa.
Jaya vội vàng sửa soạn bàn ăn rồi lại tất tả chạy đi lấy cái chổi quét nhà. Vừa quét xong, cô lại nghe tiếng dì la mắng: “Mặt trời đã lên rồi mà vẫn chưa chịu đi phơi quần áo là sao?”. Jaya lại tất bật đi giũ áo quần rồi đưa lên dây phơi. Lúc này cô đã mệt lả người, chỉ muốn ăn chút gì đó cho lại sức. Nhưng từ dưới bếp, người dì đang quát tháo ầm ĩ: “Cả nhà đã dùng bữa xong rồi, sao mày còn không mau rửa dọn đi!”.
Jaya liền chạy xuống bếp xin lỗi rối rít, cô vừa rửa bát, vừa lén lau đi những giọt nước mắt cứ chực tràn ra ngoài.
Jaya đáng thương không có một phút nào bình yên. Cô bỏ lại những lời mắng nhiếc của dì đằng sau lưng và chạy thẳng về phía cánh đồng. Cô cứ đứng mãi dưới gốc cây mà khóc nức nở. Hình ảnh của người dì với khuôn mặt đỏ bừng dữ tợn, đôi mắt giận dữ và tiếng quát tháo cứ văng vẳng trong tâm trí của cô. Quá đau khổ, cô bước lang thang vô định, chỉ muốn tìm một góc nhỏ yên tĩnh để được ngồi xuống khóc cho đến khi nước mắt đã cạn kiệt.
Jaya lầm lũi bước đi về phía ngọn núi phía sau nhà, nơi có một khe núi rộng và sâu thẳm. Cô bước vào bên trong, rồi bỗng trượt ngã xuống nền đá trơn trượt. Khi ngẩng mặt lên, cô bỗng rùng mình trước những gì mình thấy…
Cuộc gặp gỡ kỳ lạ trên sườn núi
Trước mặt Jaya là một gương mặt đỏ rực với hai con mắt giận dữ, trông giống như nữ quỷ hung ác trong truyện kể đêm khuya. Jaya run rẩy vì sợ hãi, cô chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Một âm thanh ồm ồm vang lên: “Vẻ ngoài này tạm bợ. Con yêu ơi đừng sợ!”
Jaya vẫn run sợ đứng nép người vào vách đá. Âm thanh lại vang lên: “Đừng trốn và đừng chạy – Không như con thấy vậy!”
“Có phải ngươi đang nói chuyện với ta không?”, Jaya thốt lên từ phía sau tảng đá.
“Hãy mở trái tim ra – Cho nỗi sợ lùi xa!”, giọng nói vẫn tiếp tục ngân vang.
“Ngươi muốn gì ở ta?”, Jaya nói như đang nức nở.
“Nhìn sâu vào đôi mắt – Mọi hiểu lầm sẽ tắt!”, nữ quỷ nói.
Nhìn vào mắt nữ quỷ ư? Làm sao mình đủ dũng cảm để đối diện với đôi mắt hung ác ấy? Jaya nghĩ vậy trong lòng, nhưng cô vẫn thử ngẩng đầu lên và nhìn qua kẽ tay với đôi mắt e dè.
“Nhìn ta như người bạn – Nỗi sợ sẽ vơi cạn”, nữ quỷ lại nói.
Jaya lắp bắp trả lời: “Ta sẽ cố gắng, nhưng ngươi đừng đến gần hơn nhé!”
Jaya lấy hết can đảm và lại quay đầu nhìn lại một lần nữa. Đầu tiên, cô thấy một nữ quỷ hung tợn, sau đó cô nhìn thấy một đôi mắt long lanh. “Đôi mắt ấy hiền từ hơn nhiều so với cái vẻ mặt lạnh lùng mà mình nhìn thấy lúc trước”, cô tự nhủ. Nhìn sâu hơn nữa, cô bỗng thấy sự dịu dàng kỳ lạ, một cảm giác ấm áp lan tỏa sưởi ấm đôi vai run rẩy của cô. Rồi sau đó, khuôn mặt của nữ quỷ bỗng trở nên xinh đẹp lạ thường. Ngay thời điểm ấy, hình ảnh nữ quỷ gớm ghiếc bỗng tan thành một làn khói. Và, ngay ở chỗ đó, chính tại vị trí ấy, là một người phụ nữ xinh đẹp và hiền từ đang đứng giữa một quầng sáng rực rỡ. Quá bất ngờ, Jaya lắp bắp:
“Bà…. Bà là ai?”
“Bồ Tát chính là ta – Rồi con sẽ nhận ra”, người phụ nữ lên tiếng.
Jaya thở phào nhẹ nhõm, trong cô dâng lên một cảm xúc thân quen khó tả.
“Con đã từng nghe về các vị Bồ Tát, họ có những phép thuật kỳ diệu, chắc hẳn bà cũng có chứ?”
“Kỳ diệu hơn mọi điều – Trái tim biết thương yêu”, Bồ Tát hiền từ nói với cô.
Câu trả lời khiến Jaya cảm thấy khó hiểu. Cô nhìn quanh và hỏi: “Thế còn con quỷ lúc nãy đâu rồi?”
Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Bồ Tát: “Ta là như thế nào – Do cách con nhìn vào”.
“Vậy bà cũng là con quỷ dữ lúc nãy ư?”, Jaya hỏi.
Bồ Tát chỉ nhìn cô dịu dàng rồi nói thêm: “Điều bây giờ con cần – Là nuôi những hạt mầm”.
Jaya tròn mắt: “Hạt mầm gì cơ ạ?”
Bồ Tát ngửa lòng bàn tay ra, trên đó bỗng xuất hiện một cuộn giấy nhỏ và Bồ Tát trao nó cho Jaya. Trên đó viết: “Vượt qua mọi sợ hãi – Tình yêu sẽ còn mãi!”
Vừa dứt lời, Bồ Tát liền hóa thành luồng ánh sáng rực rỡ rồi tan biến vào không gian.
Jaya không hiểu những điều Bồ Tát vừa nói, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp. Cô quyết định rời khỏi khe núi.
Rộng mở trái tim, tìm thấy Bồ Tát của cuộc đời
Lúc này, trời đã tối lắm rồi, mặt trăng đang lấp ló trên đỉnh núi. Jaya nhìn xuống cuộn giấy trong tay, cô hiểu rằng đây chính là những hạt mầm mà mình cần phải vun trồng. Trong tâm trạng vui vẻ, Jaya cất bước trở về nhà…
Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng hét của dì Sagara: “Sao giờ này mới về? Đáng ra giờ này mày phải nấu xong cơm rồi! Lại đây, mày sẽ biết tay…”
Nỗi sợ bị dì đánh mắng lại nổi lên trong lòng. Cô lùi vào phía sau cánh cửa, hai tay nắm chặt, chuẩn bị đón cơn thịnh nộ sắp đổ lên đầu. Cô định chạy ra cánh đồng và khóc như mọi khi…
“Vẻ ngoài này tạm bợ – Con yêu ơi đừng sợ!”
Âm thanh lúc chiều bỗng vang lên trong đầu Jaya. Cô như bừng tỉnh, nỗi sợ trong lòng cũng yếu đi phần nào…
“Đừng trốn và đừng chạy – Không như con thấy vậy!”
Những gì đã diễn ra trong khe núi lại hiện ra sống động trong tâm trí cô. Jaya suy nghĩ về câu nói đó, tự nhủ rằng, có lẽ hoàn cảnh chưa đến mức đáng sợ như mình tưởng.
“Hãy mở trái tim ra – Cho nỗi sợ lùi xa!”
Jaya nhìn khuôn mặt đỏ bừng của dì, cô cố gắng thay đổi suy nghĩ. Phải chăng dì cũng có những nỗi khổ riêng không thể chia sẻ cùng ai? Phải chăng dì đã vất vả gồng gánh cả gia đình, lại thêm cưu mang mình nên mới suốt ngày gắt gỏng như vậy? Thay vì sợ hãi, cô mở rộng trái tim, một niềm thương cảm đang lớn dần trong lòng…
“Nhìn sâu vào đôi mắt – Mọi hiểu lầm sẽ tắt!”
Cô nhìn sâu vào mắt dì… Đầu tiên cô thấy một ánh mắt giận dữ, nhưng sau đó cô thấy được phía sau đó là biết bao đau khổ giằng xé. Dì còn quá trẻ để phải hứng chịu cái chết của chồng, rồi những năm tháng bôn ba giữa biển người, những lời đàm tiếu châm chọc của người đời, những thái độ kỳ thị hắt hủi từ gia đình bên chồng,… dì thật kiên cường khi một mình nuôi 2 đứa con thơ cùng với đứa cháu họ. Lúc này, Jaya nhìn thấy trong đôi mắt đó một khao khát được yêu thương và thông cảm.
Cô bỗng thấy biết ơn và yêu thương dì hơn bao giờ hết! Nếu không có dì, cô đã phải sống cuộc đời phiêu bạt nay đây mai đó. Nếu không có dì, cô đã không tìm được “nữ Bồ Tát” của ngày hôm nay. Và nếu không có dì, cô sẽ không bao giờ học được cách thấu hiểu và yêu thương.
“Nhìn ta như người bạn – Nỗi sợ sẽ vơi cạn”.
Trước mắt Jaya, dì không còn là người phụ nữ suốt ngày chỉ đem đến khổ đau và tai họa nữa. Mà với cô, đó là một bà mẹ tần tảo, một người dì thân thương, người đã chịu quá nhiều đau khổ mà không có ai để thổ lộ sẻ chia. Không còn một chút sợ hãi nào, cô tiến đến gần hơn và ôm chầm lấy dì.
“Bồ Tát chính là ta – Rồi con sẽ nhận ra”.
Jaya nghẹn ngào xúc động… Nhờ có lời dạy này, cô nhận ra rằng dì mình không khác nào vị Bồ tát đã ở bên cô từ lâu. Tất cả những điều dì đã dành cho cô, từ yêu thương, chăm sóc, cho đến giận dữ, hay la mắng, đánh đập, đều có một ý nghĩa nào đó mà đến giờ cô mới thấy trân trọng. Cô hôn lên má dì. Lần đầu tiên, cô thấy khuôn mặt dì thật hiền từ!
“Vượt qua mọi sợ hãi – Tình yêu sẽ còn mãi!”
Ở đâu không còn nỗi sợ, ở đó có tình yêu. Tình yêu đã có sẵn trong ta nhưng lại bị nỗi sợ hãi khiến ta không nhìn thấy. Có lẽ đó là bài học đầu tiên mà “Bồ Tát” đã đến và dạy cho cô.
“Ta là như thế nào – Do cách con nhìn vào”.
Đây là bài học thứ hai. Dì Sagara có phải là “Bồ Tát” hay không, không phải nằm ở cách dì đối xử với cô thế nào, mà lại hoàn toàn phụ thuộc vào cái nhìn trong cô.
Cái ôm và nụ hôn của Jaya làm dì Sagara khựng lại, trái tim bà như được đánh thức, bà đứng một hồi lâu mà không nói nên lời. Tuy cơn giận chưa tan hết nhưng bà bỗng thấy lòng nhẹ bẫng đi, bà không muốn trách mắng nữa mà chỉ lặng lẽ bỏ đi.
“Kỳ diệu hơn mọi điều – Trái tim biết thương yêu”.
Lúc này, tất cả những điều mà Bồ Tát từng nói đã trở nên vô cùng ý nghĩa đối với Jaya. Cô học được rằng, nếu có thể yêu thương cả những người đang khiến mình đau khổ, thì trái tim sẽ đạt được trạng thái an lạc và hạnh phúc vĩnh hằng. Và từ nay, cô sẽ không nhìn dì như một “nữ quỷ” nữa, mà sẽ là một vị Bồ Tát đang dạy cô học cách yêu thương.
“Điều bây giờ con cần – là nuôi những hạt mầm”.
Cô sẽ học cách gieo những hạt mầm của tình thương và lòng bao dung rộng lớn, cho dù dì có đối xử với cô như thế nào đi nữa. Còn gì tuyệt vời hơn nếu có thể cung kính và trân trọng mọi người như những “vị Bồ Tát” cô gặp trên đường đời?
Ngày qua ngày, Jaya đối xử với dì như với một nữ Bồ tát. Mỗi khi dì nóng giận và quở trách, cô liền coi đó là một cơ hội để gieo những hạt mầm yêu thương. Dù bị dì đối xử bất công, cô vẫn không một chút oán trách nào trong tâm. Cứ như thế, những hạt giống trong cô đang nảy nở đâm chồi, ươm kết thành thứ tình yêu bao la và vĩ đại mà người ta vẫn gọi là “Từ Bi”.
Một ngày kia, dưới ánh trăng vằng vặc, Jaya đang ngủ gục bên cửa sổ. Dì đã đến ngồi bên, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, bà thì thầm:
“Con yêu, hãy chỉ cho ta cách để trở nên yêu thương và tràn đầy lòng nhân ái, giống như con…”