Chuyện chưa kể về 10.000 ngôi mộ ở nghĩa địa thai nhi “Chưa bao giờ được cất tiếng khóc chào đời”!
10.000 ngôi mộ là 10.000 cuộc đời chưa bao giờ được cất lên tiếng khóc trọn vẹn. 7 năm nay, ông Tống Phước Phúc lặng lẽ đi thu gom những hài nhi bị vứt bỏ, tập hợp chúng lại ở một nghĩa trang ngoại thành Nha Trang.
Những bia mộ mang tên ký hiệu
Nghĩa trang Đồng Nhi nằm cách trung tâm thành phố Nha Trang 10 km, trên núi Hòn Thơm, nơi rất ít người qua lại bởi sự khô hạn, thưa thớt dân cư. Nghĩa trang này đặc biệt vì chỉ dành cho những đứa bé, những thai nhi chưa kịp sinh ra đã bị chết hoặc vứt bỏ vì bệnh tật do cha mẹ chúng không dám nhận.
Trên những hàng mộ, hàng ngàn ngôi mộ ở đây nằm sát vào nhau, mỗi mộ đều được cắm một bông hoa hồng bằng nhựa. Đi tới đây, người ta dễ lặng người đi trước rất nhiều mộ vô danh chỉ có ngày tháng lập mộ và những kí hiệu riêng về sinh mạng.
Để đánh dấu lại tên tuổi những hài nhi chưa thành hình, ông Phúc tự khắc tên bia mộ theo những đặc điểm của từng đứa trẻ. Mỗi cái tên đặt ra đều ghi nhớ cho các hài nhi về quê hương của mẹ đẻ: Tống Phước Xuân Tâm, Tống Phước Đắc Lắc, Tống Phước Ninh Hòa, Tống Phước Cam Ranh… Ông Phúc bảo: “Việc đặt tên cho các em như thế giúp cho những người cha, người mẹ lầm lỡ sau này có thể tìm lại được hài nhi, đứa con mà mình vứt bỏ”.
Ông Phúc kể lại: Năm 2004, ông bỏ ra 10 triệu đồng mua lại miếng đất trên núi Hòn Thơm để chôn cất những hài nhi vắn số. Những năm đầu, con số bào thai ông thu nhận tại các bệnh viện, nhà hộ sinh lên đến gần 30 ca/ngày. Từ ngôi mộ đầu tiên lập ra từ 13/7/2004 cho đến nay, nghĩa trang đã có hơn 10.000 mộ. 7 năm và 10.000 đứa trẻ không được làm người, chỉ con số khô khan ấy thôi cũng đủ thấy sự khủng khiếp của hậu quả nạn nạo phá thai và sự tàn nhẫn của các bậc làm cha, làm mẹ lầm lỡ.
Mỗi lần có tiếng điện thoại từ các nhà hộ sinh, bệnh viện, trạm xá, ông Phúc lại lặng người đi vì xã hội lại có thêm những đứa bé xấu số chưa kịp hưởng niềm vui của cuộc đời…
Lúc đầu, ông gặp rất nhiều khó khăn vì nhiều người tưởng ông có mưu đồ bất chính, kiếm lợi riêng mình. Có người còn gọi ông là Phúc “khùng”. Thanh tra phường, xã liên tục mời ông lên để hỏi về công việc cưu mang, nuôi dưỡng những đứa bé bị vứt bỏ. Nhiều lúc ông tưởng chừng đã không được tiếp tục làm công việc cao quí này. Năm 2006, lá thư khen tặng của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã giúp ông Phúc thêm vững tin để tiếp tục đóng góp, hi sinh thầm lặng cho những hài nhi vắn số.
“Được sống thôi cũng đã là hạnh phúc…”
Ông Phúc là người Việt gốc Hoa, làm nghề xây dựng. Việc làm của ông bắt đầu từ câu chuyện sinh con đầu lòng của vợ ông, bà Nguyễn Lệ Yến. Sau 2 ngày đêm vẫn khó khăn trong việc vượt cạn, ông không biết làm gì hơn chỉ chắp tay cầu nguyện cho vợ mình được “mẹ tròn con vuông” và hứa sẽ làm theo ý Chúa tín thác sau này. Điều kỳ diệu đã đến, cậu bé Tống Hoài Nam đã được sinh ra khỏe mạnh.
Mấy ngày chăm sóc cho vợ sinh khó, ông thấy rất nhiều đứa trẻ chưa kịp sinh ra đã bị những người mẹ lầm lỡ cắt lòng nén đau tới bệnh viện phá đi. Có trường hợp, đứa bé mới sinh ra đã bị mẹ đẻ vứt vào xe rác dẫn đến cái chết thương tâm chưa hưởng được phút giây của cuộc sống. Ông Phúc tự thấy mình cần phải làm gì đó.
Ông Phúc luôn có mặt ở bất cứ đâu trong thành phố nếu có người báo tiếp những hài nhi vắn số. 7 năm qua, mỗi cái tên hài nhi là cả một câu chuyện dài đầy nước mắt. Ông Phúc kể: kỉ niệm đáng nhớ nhất đối với ông là về một thai nhi chưa kịp sinh đã bị nạo hút ra, vứt bỏ vào một cái túi đen. Người mẹ lầm lỡ đã mang túi bọc xác thai nhi của mình để trước cửa nhà. Nhân viên thu gom rác đã thu dọn túi đen ấy vào xe rác nhưng linh tính có chuyện không lành, họ báo cho ông biết. Vừa mở bọc ni lông ra, một mùi tử thi khủng khiếp bốc ra khiến tất sững sờ một hồi lâu. Một hình hài thai nhi chưa kịp là một em bé đã bị mẹ vội nạo phá đi.
Ông Phúc lấy hết can đảm và tin tưởng vào sự tín thác của Chúa đã cho thai nhi này một quan tài nhỏ rồi đưa lên nghĩa trang Đồng Nhi.
Mỗi số phận trong ngôi nhà 56/3 Phương Sài đều có một câu chuyện đau buồn của riêng mình. Cơ sở bảo trợ xã hội ngoài công lập Phước Phúc với 18 bé hiện đang sinh sống và được nuôi dạy chu đáo. Bé Thỏ, chị cả của các em ở mái ấm Phước Phúc đã vào lớp 1, bé nhỏ nhất đã được 6 tháng tuổi được nhận nuôi từ đêm 28 Tết năm nay. Dường như cảm nhận được sự sống quí báu của mình, các bé đều rất ngoan ngoãn, nghe lời ba Phúc và dì Hưng (chị ruột của ông Phúc).
Không chỉ cưu mang những sinh linh bé nhỏ bị vứt bỏ, mái ấm của ông Phúc còn giang rộng vòng tay giúp đỡ cả những bà mẹ trẻ lỡ lầm để những mầm sống mong manh có cơ hội sinh tồn. Từ những người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, cô học sinh nhỏ người non dạ, đến cô công nhân, tiếp viên bán cà phê, và cả người bán vé số, kiếm sống ngoài bãi rác…tất cả những ai mang ý định hủy hoại đi cái bào thai đang gượng sống đều được ông ân cần khuyên nhủ, mang về cưu mang dưới mái ấm của mình.
Qua từng ấy năm, những em đã được cha mẹ nhận lại đem về nuôi dạy đã lên hơn con số 50, hơn 100 bà mẹ trẻ lầm lỡ được cưu mang đã sinh con an toàn nhận con về nuôi dưỡng.
Trở về từ nghĩa trang của những hài nhi vắn số, người ta dễ cảm thấy ngực mình như đau buốt . Và, văng vẳng đâu đó bên tai là những tiếng khóc ré lên dưới lòng đất của những cuộc đời chưa bao giờ được sống ở đời. 10.000 bông hoa như 10.000 đôi mắt mở to, nằm sát cạnh nhau, hướng lên bầu trời. Rất nhiều trong số chúng đã không có cơ hội được chào cuộc sống dù chỉ bằng tiếng khóc, để mái tóc người đàn ông nhân hậu nọ mỗi ngày lại bạc thêm trong trăn trở. Chúng tôi bước chậm lại, nhẹ hơn và tự thấy rằng: chỉ được sống thôi cũng đã là hạnh phúc.
(Theo VietNamNet)