Cha mẹ chính là Phật sống trong nhà! Câu chuyện nghĩa lý với cả người tu tại gia và người xuất gia
Bởi cha mẹ chính là Phật sống trong nhà, nên người Phật tử phải luôn biết giữ chữ hiếu. Khi xưa Đức Phật không hề từ chối về lại quê hương Ca Tỳ La Vệ để thăm cha già đang đau yếu. Ngài đã an ủi Vua Cha cho đến lúc Nhà Vua trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ấm áp của Phật.
Câu chuyện sau không kể về chuyến đi của Đức Phật, nhưng một lần nữa nó khẳng định vai trò quan trọng và tấm lòng bao la của cha mẹ đối với con cái. Vị Phật sống trong câu chuyện là một nhân vật rất đặc biệt từ ngoại hình cho đến cử chỉ. Nhưng nhờ vị Phật sống ấy, mỗi chúng ta mới được sinh ra, lớn lên và trưởng thành.
Hữu duyên…
Dương Phủ, do căn lành đã trồng sâu nên Ông sớm ngộ được cuộc đời vô thường. Công danh chỉ như bọt nước, bèo trôi, ông lập chí xuất gia sống đời đạo hạnh. Nghe nói đạo đức của Đại sư Vô Tế ở Tứ Xuyên hết sức cao thâm, Ông liền từ biệt song thân đến Tứ Xuyên cầu xin học đạo. Vừa đến Tứ Xuyên, Ông may mắn gặp một vị Hòa Thượng gần 70 tuổi. Ông cung kính đảnh lễ Hòa Thượng, Hòa Thượng hỏi:
– Con từ đâu đến đây, đến Tứ Xuyên có việc gì không?
Ông cung kính chắp tay đáp:
– Kính bạch thầy, con ở tỉnh An Huy, muốn đến Tứ Xuyên cầu học với Đại sư Vô Tế.
– Con muốn gặp Đại sư Vô Tế à!
– Kính bạch thầy, đương nhiên con rất muốn gặp Phật… Nhưng quả thật con không biết Phật ở đâu, thỉnh Hòa Thượng từ bi chỉ bảo?
Người nào trên thân khoác cái chăn bông, chân mang dép ngược, người ấy chính là Phật (Ảnh minh họa)
– Vậy con hãy lập tức trở về nhà, nếu gặp người nào trên thân khoác cái chăn bông, chân mang dép ngược, người ấy chính là Phật
Dương Phủ nghe Hòa Thượng nói thế, trong lòng hết sức vui mừng, tin nhận không chút nghi ngờ. Ngay lập tức Ông xin cáo biệt Hòa Thượng, lên đường về quê. Trèo núi vượt đèo hơn cả tháng trời mới về đến nhà. Mặt trời đã xuống núi từ lâu, các ngọn đèn trong xóm cũng dần dần thưa thớt, ông gõ cửa gọi mẹ:
– Mẹ ơi! Con vừa về, mẹ ra mở cửa cho con.
– Người mẹ nghe tiếng đứa con trai của mình gọi thì mừng vui khôn tả xiết. Tuy ông bà đồng ý cho con xuất gia học đạo, nhưng trong lòng bà vẫn luôn nhớ nhung khôn nguôi. Lúc nào bà cũng dõi theo từng bước chân của con. Vì thế, vừa nghe tiếng con thì bà vui mừng luýnh quýnh. Bà lật đật ngồi dậy bước vội xuống giường, không kịp mặc áo. Bà kéo đại cái chăn bông khoác lên người, líu quýu mang dép ngược, rồi vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa đón con…
Dương Phủ nhìn thấy mẹ khoác chăn bông, chân mang dép ngược chạy ra, tức thời nhớ lời Hòa Thượng và nhận hiểu được ngay ý nghĩa: cha mẹ chính là Phật sống trong nhà!
Lời dẫn nhỏ
Đó là câu chuyện của Dương Phủ người huyện Thái Hòa, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Chuyện được Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc và Tử An Trần Lê Nhân biên soạn từ thế kỷ đầu XX. Cuốn sách được tái bản năm 1997 dưới tên gọi “Cổ học tinh hoa”
Bất hiếu là tội lớn nhất đời người
Ngày nay, chúng ta hướng theo Phật, chẳng phải để học đạo hiếu này sao. Dẫu trong hoàn cảnh nào, với mọi lý do có thể có, bạn vẫn nên và phải hiếu thuận với cha mẹ!