Bố mẹ toàn ăn mỳ tôm, cứ nghĩ bị vợ bạc đãi tôi đuổi cô ấy đi, rồi sững sờ lúc nghe lỏm được bố mẹ trò chuyện
Sau khi ra trường, nhờ có sự giúp đỡ của vợ, tôi dễ dàng tìm được việc rồi lên chức quản lý. Tôi và bà xã là bạn đại học của nhau, bố mẹ cô ấy đều là công nhân viên nhà nước, gia cảnh rất tốt, còn tôi thì sinh ra trong gia đình nông thôn, để có tiền cho tôi học đại học, bố mẹ tôi đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi công sức.
Thế nhưng vợ tôi chưa bao giờ chê bai hoàn cảnh gia đình tôi, cô ấy bất chấp tất cả, không nghe lời khuyên của bố mẹ để đến với tôi. Từ một cô tiểu thư được sống trong nhung lụa, cô ấy chấp nhận ra ngoài cùng tôi sống trong môt căn nhà trọ chỉ có mấy chục mét vuông.
Vợ tôi rất giỏi giang, vừa ra trường đi làm cô ấy đã lên làm quản lý rồi, còn tôi chỉ là một nhân viên kinh doanh bình thường. Cô ấy luôn động viên tôi, bảo tôi đừng cảm thấy áp lực, tiền bạc không phải là thứ quan trọng mà quan trọng là bây giờ tôi phải chịu khó học hỏi để có kinh nghiệm. Nghe lời vợ, tôi chăm chỉ làm việc để tích lũy kinh nghiệm, cuối cùng tôi cũng trở thành người quản lý.
Thời gian trước, công ty tôi có một dự án lớn, tôi phải đi công tác chừng hai ba tháng. Không may mắn là đúng khi đó nhà bố mẹ tôi ở quê bị bão thổi bay mái, nên tôi phải đưa bố mẹ tôi lên ở với vợ tôi để cô ấy chăm sóc hai người.
Sau đó công ty lại thay đổi kế hoạch, tôi chỉ đi công tác có 1 tuần rồi về. Vô cùng nhớ nhà, tôi vội vàng quay về, tôi không gọi điện cho vợ vì sợ cô ấy đang đi làm không tiện nghe máy, tôi bèn gọi điện cho bố mẹ tôi. Vừa vào đến cửa tôi đã gửi thấy mùi mỳ tôm nồng nặc, lạ thay, vợ tôi có bao giờ ăn mỳ tôm đâu.
Tôi nhìn thấy bố mẹ tôi mỗi người một bát mỳ tôm, tôi bèn hỏi họ vì sao lại như vậy. Họ ấp úng một hồi rồi nói, vợ tôi chê họ quê mùa bẩn thỉu nên không muốn ở cùng họ, cũng không muốn nấu cơm cho họ ăn, chỉ đưa cho họ mấy trăm nghìn rồi rời đi. Họ ở đây lạ nước lạ cái chỉ còn cách đến tạp hóa gần đó mua mỳ tôm về ăn.
Tôi vô cùng tức giận liền gọi điện bảo vợ quay về. Cô ấy vừa bước vào nhà, trong cơn giận dữ tôi đã thẳng tay tát vợ mình.
Nước mắt lưng tròng, cô ấy nói bố mẹ mang đến một vại dưa muối to, vì không muốn mùi bay trong nhà nên cô ấy bảo mẹ để ngoài ban công nhưng bố mẹ không chịu, bố mẹ còn tắt hết các nguồn điện trong nhà nói là lãng phí quá. Cô ấy đưa bố mẹ đi mua quần áo mới bố mẹ lại đi lượm ve chai, cô ấy nấu cơm cho bố mẹ thì bố mẹ nói cô ấy lãng phí quá, mỗi ngày đến 10 giờ là bố mẹ ngắt cầu giao, mà công việc của cô ấy cần làm đến tận 12 giờ. Cô ấy nói với bố mẹ thì bị bố mẹ mắng một trận. Không còn cách nào khác, vợ tôi đành phải sang nhà bạn ở tạm mấy hôm.
Mẹ tôi nghe vợ tôi nói thế thì òa lên khóc nói vợ tôi nói dối. Nhìn mẹ khóc, lại thấy đúng cảnh mỳ tôm trên bàn, tôi không còn tin vợ nữa, giận dữ mắng cô ấy là đồ nhẫn tâm. Cự cãi một hồi, tôi lại tát vợ thêm lần nữa và đòi ly hôn. Chưa từng bị chồng vũ phu lại vốn lá ngọc cành vàng, vợ tôi không ngần ngại thu dọn hành ly và rời đi thẳng.
Trước khi đi, cô ấy chỉ nói với tôi một câu: “Em đã bước đi, dù sau này anh có nhận ra mình sai, em cũng sẽ không trở về.”
Một vài hôm sau, có lần chán chường, tôi bỏ công việc về nhà sớm thì thấy bố mẹ tôi nói chuyện với nhau rất hỉ hả, nói “cuối cùng cũng đuổi được cô ta đi”. Thấy tôi đứng lặng người mẹ có hơi giật mình nhưng rồi bà lật bài ngửa, bảo tôi rằng bố mẹ không thích cô con dâu này, cảm giác cô ta không hiền thục như con gái quê, bảo tôi về quê tìm một người vợ khác giỏi giang hơn.
Lúc này tôi mới thấy lòng đau đớn. Tôi đã không tin vào người vợ đầu ấp tay gối, hy sinh vì mình bao lâu nay. Không ngờ bố mẹ tôi lại liên minh với nhau để chia cắt vợ chồng tôi. Tôi muốn đi níu kéo cô ấy nhưng lại không có đủ dũng khí. Chúng tôi vẫn chưa làm thủ tục ly hôn nhưng tôi không biết mình còn cơ hội thuyết phục được cô ấy ở lại bên mình hay không.
Theo Webtretho