Nghẹn ngào cảnh gà trống nuôi 8 con của ông bố Hưng Yên: “Khi đang mang thai đứa con thứ 9 vợ tôi mất vì…
Cả tuần nay 2 đứa con em bị bệnh, gần như đêm nào em cũng thức trắng để chăm con. Hôm nay bệnh tình con đỡ hơn em mới được ngủ sớm nhưng dỗ con xong nhìn đồng hồ cũng gần 11h đêm. Định mở facebook lên chat than thở với cô bạn thân 1 chút rồi mới ngủ thì chưa gì nhỏ đã gửi em bài viết về 1 ông bố ở Hưng Yên gà trống nuôi 8 con, rồi bảo em nuôi có 2 đứa không vất vả bằng người ta đâu đừng than nữa.
Đọc xong bài báo đó em phải công nhận ông bố này quá tuyệt vời, làm sao 1 người đàn ông lại có thể nuôi 1 lúc 8 đứa con trong khi đó em chăm có 2 đứa mà đã đầu tắt mặt tối rồi.
Ông bố vĩ đại đó là Nguyễn Văn Hách 38 tuổi ở Dương Quang (Mỹ Hào, Hưng Yên). Hoàn cảnh của anh Hách đáng thương lắm các mẹ ạ, vợ anh mất cách đây khoảng 1 năm khi đang mang thai đứa con thứ 9.
“Cách đây gần 1 năm, vợ tôi mang thai cháu thứ 9, đến gần ngày sinh nhưng vẫn ra đồng làm cố. Khi đi về, đường gồ ghề chẳng may bị ngã. Vì nhà không có tiền, lại sợ bị mắng nên vợ tôi giấu, không nói gì. Mấy ngày sau, cô ấy đau bụng quá, tôi mới biết chuyện.
12h đêm, tôi cùng đứa lớn vội đưa vợ lên Bệnh viện Phố Nối chụp chiếu thì biết thai lưu, không giữ được. Còn vợ tôi được chuyển thẳng lên Bệnh viện Phụ Sản Hà Nội, rồi qua Bệnh viện Việt Đức nhưng cũng không cứu được. Vợ tôi được chẩn đoán là dập gan”, anh Hách nhớ về ngày định mệnh.
Vợ anh Hách ra đi bỏ lại anh với 8 đứa con, trong đó đứa bé nhất mới lên 2, đứa lớn vừa bước sang tuổi 18. Vì đứa út còn quá nhỏ nên giờ vẫn còn thèm hơi sữa mẹ, thi thoảng nó lại hỏi “Mẹ đâu rồi!”…. mà anh chẳng biết phải trả lời ra sao chỉ biết ôm con vỗ về.
Từ ngày vợ mất, anh Hách phải gồng mình nuôi 8 đứa con đang tuổi ăn, tuổi học, hiếm ngày nào anh ngủ đủ giấc, tất bật dậy từ khi mặt trời còn chưa ló qua hàng cây rồi chỉ dám chợp mắt nghỉ ngơi lúc đêm đã khuya vắng khi đàn con đã yên giấc. Một ngày của anh Hách chỉ xoay quanh những công việc giản đơn như cơm nước, giặt giũ, bế bồng con cái thế nhưng cũng chẳng xuể.
Cách đây mấy tháng, đứa con út của anh vì không có người trông nên ngã xuống ao suýt chết đuối. Vì vậy, anh chẳng dám gửi con cho ai để đi làm xa hay kiếm việc gì có thu nhập tốt hơn, chỉ loanh quanh vài sào ruộng quanh nhà. Thời gian còn lại cũng chỉ đủ để chăm mấy đứa nhỏ, trông chúng nó học bài, nấu cơm, giặt giũ là hết ngày.
Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên người con cả của anh Hách chỉ học hết lớp 9 rồi đi làm may, hai cậu con trai kế tiếp cũng lần lượt bỏ dở việc học để đi làm kiếm tiền phụ cha nuôi các em. 4 đứa con khác của anh cũng đứng trước nguy cơ dừng cắp sách tới trường vì hoàn cảnh không cho phép.
“Các cháu đi học tính ra cũng phải đóng hết gần 2 triệu đồng/tháng. Nhiều lúc tôi cũng phải cố. Trường của mấy đứa nhỏ tổ chức cho các cháu ăn trưa, nhưng nhà tôi không có tiền đóng nên cứ đến giờ là tôi đón về. Nhiều hôm các cô giáo thương, rồi quyên góp đóng tiền ăn giúp các cháu”, anh Hách tâm sự.
Những đứa trẻ ngây thơ vẫn chưa ý thức được sự mất mát khi không còn mẹ và nỗi nghèo túng của gia đình.
Anh Hách kể, nhiều lúc anh cũng thấy chán nản, mệt mỏi với cảnh gà trống nuôi con, đặc biệt những lúc các con ốm sốt, anh bất lực vì không có tiền mua thuốc cho chúng. Không những vậy, căn nhà cấp 4 hiện cũng đã xuống cấp, xuất hiện nhiều vết nứt. Bốn bức tường, vữa bong tróc để lộ ra những hàng gạch. Nhiều đêm, giấc ngủ của 9 bố con chập chờn vì nhà dột, nước nhỏ tong tỏng vào mặt.
“Đợt mưa vừa rồi, mấy bố con tôi chẳng ngủ được, chỉ ngồi ở một góc giường. Nhìn các con đêm không ngủ vì nhà dột lắm lúc tôi chảy nước mắt nhưng chẳng biết làm thế nào. Nhiều lúc mưa bão, sợ nhà đổ, tôi cứ phải dắt các con sang nhà bác ngủ nhờ cho yên tâm”, anh Hách chia sẻ.
Cũng có người từng khuyên anh Hách đem con đi cho ai nuôi hộ nhưng anh chỉ cười buồn: “Cho thế nào được mà cho. Mình đẻ ra nó được thì phải có trách nhiệm chứ. Tôi biết, con ở với tôi chẳng đầy đủ như con nhà khác nhưng ruột thịt vẫn hơn. Tôi chỉ mong chúng nó khoẻ mạnh, ngoan ngoãn lớn lên từng ngày.”
Nghe những lời ông bố này nói mà em muốn rớt nước mắt. Em cũng mường tượng ra anh phải gặp vất vả khủng khiếp như thế nào khi chăm 1 lúc 8 đứa con. Chỉ hy vọng anh có đủ niềm tin và nghị lực để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Khi các con lớn hơn 1 chút anh sẽ được nhờ nhiều hơn.
Tuy nhiên, dù có ngưỡng mộ ông bố này thật nhưng em vẫn cảm thấy anh không nên sinh quá nhiều con như vậy. Dẫu vẫn biết con cái là phúc lộc của trời ban, nhưng bố mẹ cũng phải biết hoàn cảnh của gia đình mình, sinh nhiều để rồi con cái thiệt thòi, thiếu thốn thì không nên chút nào. Lúc đó không chỉ các con khổ mà bố mẹ cũng khổ vì không có cách nào lo cho con. Theo em, nếu nhắm có thể chăm lo cho con có cuộc sống đầy đủ, được học hành đàng hoàng thì sinh bao nhiêu đứa con cũng được. Còn nếu không làm được đều đó thì nên có kế hoạch sinh sản rõ ràng.
Theo WTT