Hành trình hạnh phúc của người mẹ mất khả năng đi lại nhưng vẫn quyết đánh đổi cả mạng sống để sinh con
Nhiều lúc Hương đã ước, chỉ cần có một đêm những vết loét trên cơ thể không đau nhức để cô ôm con vào lòng và ngủ một giấc thật ngon, nhưng chưa bao giờ có được. Cuộc đời đã lấy đi của Hương đôi chân và bù lại cho cô một gia đình thật là tuyệt vời.
Con người sinh ra ai mà chẳng muốn được lành lặn, khỏe mạnh để vui sống cho hết những năm tháng của cuộc đời. Nhưng đôi khi trên con đường đi, với một số người lại có những ngã rẽ bất ngờ khiến họ bỗng dưng rơi vào một hoàn cảnh khác thật thê thảm. Sẽ có nhiều người không thể vượt qua nổi cả về ý chí tinh thần lẫn thể chất nhưng cũng có những cá nhân xuất sắc lấy chính cái khó khăn đó để điểm trang cho cuộc sống mới của mình đặc biệt hơn.
Thu Hương, người con gái đến từ vùng đất Thanh Hóa là một người nghị lực như vậy. Sinh ra là cô gái hiền lành, lớn lên cũng đi học đại học như chúng bạn nhưng đến năm thứ hai trong một lần đi làm thêm, cô không may bị ngã. Từ đây, đôi chân của cô không thể đứng lên được nữa và số phận lại gắn cô với chiếc xe lăn và chiếc giường.
Tưởng chừng như mọi thứ quá tăm tối với cô gái trẻ nhưng nhờ tinh thần lạc quan chiến thắng số phận mà Hương gặp được người chồng hiện tại của mình. Hai người yêu nhau, sinh con và tận hưởng hạnh phúc của người làm cha làm mẹ dù cả hai sức khỏe đều yếu. Đến bây giờ, Hương có trong tay một gia đình nhỏ êm ấm, một cậu con trai kháu khỉnh và bản thân cô thì vẫn lao động kiếm tiền nuôi cả nhà.
Thanh xuân đang sôi nổi thì bị tắt lụi ước mơ
Vào những năm tháng đẹp nhất của đời người con gái, Thu Hương bất ngờ gặp tai nạn và vĩnh viễn mất khả năng đi lại. Sự việc xảy đến vào năm 2011 như một đòn giáng mạnh vào tinh thần tuổi trẻ của cô sinh viên năm thứ hai lúc bấy giờ. Khi ấy, Hương chỉ còn biết than vãn số phận tại sao lại quá bất công với mình đến như vậy.
Mọi thứ trên cơ thể Hương vẫn bình thường, cô vẫn thông minh, nhanh nhẹn nhưng chỉ có điều, đôi chân bị liệt trở thành rào cản, muốn đi đâu cô lại phải nhờ đến người khác. Tình trạng này đã nhiều lần khiến Hương cạn nghĩ rằng mình đúng là gánh nặng cho người thân. Dù vậy, sau biến cố và tự vực dậy bản thân, Hương vẫn tỏ ra mình là người bản lĩnh.
“Em sốc lắm, thật sự sốc nhưng vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Em không dám đi ra ngoài nhiều, không dám tin là mình bị liệt. Sau 4 năm bị tai nạn, em gặp chồng em. Chồng em bẩm sinh bị yếu 1 mắt và 1 chân. Anh ấy tốt nghiệp đại học sư phạm chuyên hóa và lúc đó đang mở lớp ôn thi tại nhà.
Lúc chồng em quyết định lấy em thì cả 2 bên gia đình đều ngăn cấm kịch liệt, vì em bị liệt, đề kháng yếu nên ốm quanh năm, đi viện nhiều hơn ở nhà. Nhưng anh ấy vẫn quyết định đến với em. Chính anh ấy là người đã đưa em ra ánh sáng, đưa em ra ngoài đi ăn vặt, uống nước sau 4 năm khép mình trong bóng tối và tự ti”, Thu Hương chia sẻ.
Hai vợ chồng Hương được bố mẹ tổ chức đám cưới như bao cặp đôi khác, nhưng chỉ khác là trong khoảnh khắc trao nhẫn cho nhau, cô không thể đứng lên đeo chứng vật tình yêu cho chồng của mình. Dù chỉ ngồi đó với chiếc xe lăn nhưng mọi người đều biết rằng Thu Hương thực sự hạnh phúc khi có được một người yêu thương cô thật lòng.
Thu Hương và chồng về sống với nhau. Hương kể lại, lúc chưa phải nằm bẹp trên giường, cơ thể chưa xuất hiện những vết loét thì cô còn lo cơm nước phụ với chồng được. Rồi cô có bầu. Đây là tin vui với gia đình hai bên nhưng cũng từ đây, sức khỏe của Hương đã yếu lại càng yếu hơn. Suốt thời gian mang thai, Hương hầu như phải ở trong bệnh viện, mọi sinh hoạt đều do chồng cô giúp đỡ.
“Khi cưới, em cũng xác định sẽ không may mắn được làm mẹ nhưng mọi thứ thuận tự nhiên, vợ chồng em lại có tin vui. Cảm giác mang thai rất vui, nhưng chỉ phải cái sức khỏe em yếu, phải nằm nhiều nên bị loét, phải đi viện liên tục nên hơi cực thôi. Em sinh cu Khoai đến giờ cũng được 1 năm rồi, thằng bé trộm vía kháu khỉnh lắm. Đây cũng là niềm hạnh phúc của vợ chồng em”, Hương vui vẻ kể lại.
Tình trạng sức khỏe của Hương bây giờ khá ổn hơn so với trước, dù cả ngày cô luôn phải ở trong tư thế nằm sấp để tránh bị loét người. Dù khó khăn như vậy nhưng cô vẫn tự làm nhiều việc, kể cả cho con ăn. Lúc nào Hương ngồi được thì cô đút cho con ăn bình thường, lúc nào bị loét nặng thì con ngồi cạnh, mẹ nằm đút con ăn, còn nếu hôm nào bé Khoai hiếu động, nghịch ngợm quá, Hương mới để cho bố và bà chăm sóc giúp.
“Vợ chồng em dù không được khỏe mạnh như người ta nhưng vẫn luôn cố gắng dành tất cả những gì tốt nhất cho con. Với lại, nhiều người biết em bị liệt cứ hỏi rằng, liệu một người mẹ tật nguyền như em thì có chăm được con không. Những lúc như vậy em trả lời rằng với em và chồng, cả trong tình yêu, cuộc sống, con cái thì đều không có khái niệm khuyết tật. Chúng em sống như những người bình thường từ trong tiềm thức nên lúc nào cũng thấy vui vẻ, yêu đời lắm”.
Có lẽ cũng vì cái tính lạc quan như vậy mà những người xung quanh ai nhìn thấy Hương cũng đều thấy vui. Cô gái nhỏ năm xưa giờ làm mẹ, dù đau đớn thể chất nhưng chẳng lúc nào ngớt nụ cười. Thu Hương thậm chí còn không ngồi một chỗ mà tìm cách kinh doanh buôn bán một số hàng thực phẩm, hải sản ở quê hương. Cô rao bán trên trang cá nhân Facebook món mực rim cam do chính tay cô làm và khá đắt khách.
“Em bán hàng một phần cũng là để bản thân bận rộn hơn thôi chứ nếu xét về lời lãi thì không nhiều. Có điều em lúc nào cũng cố gắng làm hết mình, chọn toàn đồ ngon và sạch để mọi người dùng thôi.
Em cứ nằm trên giường, đồ nguyên liệu em nhờ mọi người chuẩn bị giúp để em chế biến. Đến khâu đóng gói em cũng tự tay làm thì mới yên tâm. Nói là làm chơi chơi vậy nhưng sản phẩm của em cũng đi dọc đất nước rồi, có nhiều anh chị em bạn bè ủng hộ em lắm nên em càng vui và có động lực để làm nhiều hơn”.
Cuộc sống của Thu Hương bây giờ được cô tự đặt hai chữ “viên mãn” dù có lúc cô cực kỳ yếu mềm và mỏi mệt. Nhiều lúc Hương đã ước chỉ cần ông trời cho cô một đêm không đau nhức để cô ôm con vào lòng và ngủ một giấc thật ngon thôi mà chưa bao giờ có được.
Nhưng buồn như vậy, qua một đêm đến sáng hôm sau là Hương lại tràn đầy nghị lực. Với cô, dù khó khăn chồng chất nhưng Hương luôn có một người chồng yêu thương cô hết mực, một gia đình luôn ở bên cho cô dựa vào những lúc yếu mềm, mỏi mệt
Và hơn hết, Hương có một cậu con trai làm điểm tựa cho những tháng ngày dài còn nhiều gian truân trước mắt.
Theo Trí Thức Trẻ