Sợ nuôi bố chồng mù tốn kém, con dâu xúi chồng đuổi bố đi, không ngờ 2 ngày sau phát hiện điều bất ngờ này
Sợ phải nuôi bố chồng bị mù sẽ tốn kém, cô con dâu vội vã xúi chồng đuổi ông ra ngoài. Vô tình nghe thấy cuộc tranh cãi của vợ chồng con trai vì việc chăm lo cho ông sau này, quá buồn tủi người cha già tội nghiệp ôm bát hương của vợ rồi bỏ đi. Không ngờ, sau 2 ngày ông bỏ đi một điều bất ngờ đã xảy đến…”
– Anh dắt ngay bố ra bến xe để bố về quê đi cho rảnh nợ. Nhà 3 đứa con sao mình anh là con cả lại phải hứng hết thế hả? Nhà mình cũng có khá giả gì đâu, vợ chồng lương công chức nuôi 2 đứa con ăn học giờ lại phải nuối không ông bố mù của anh nữa. Đưa về quê cho 2 đứa em anh nuôi.
– Nhưng chúng cũng nghèo lắm.
– Tôi không cần biết em anh giàu nghèo thế nào. Tôi đã nuôi mẹ anh 1 năm trước khi chết, nuôi bố anh 2 năm nay rồi giờ thay phiên nhau, 3 đứa con đều phải có trách nhiệm. Hồi bố mẹ còn sống thì thích ở quê, có đồng nào thì cho các em anh hết con cái tôi có được cái gì đâu. Lúc ốm đau lại mò lên thành phố đòi con trai trưởng phải nuôi. Các em anh chúng nó khôn hết phần anh rồi…
– Em đừng có lu loa lên thế để anh tính.
– Không tính toán gì hết, anh không đưa bố về quê thì cuối tuần này tôi dắt ông ra bến xe cho ông tự về.
Nghe thấy con dâu và con trai nói chuyện với nhau như vậy ông bố mù bật khóc. Ông không muốn để con dâu phải cầm tận tay dắt ra ngoài đường nên quyết định tự mình rời căn nhà đó. Ông nói với con trai là sẽ về quê nhưng thực ra ông cũng chẳng muốn về đó làm phiền 2 đứa con trai kia, vì thực tình chúng cũng đâu muốn dung túng ông.
Ngày trước vợ chồng ông tự nương tựa vào nhau chứ có đứa nào thăm nom hay cho ông bà thứ gì. Chỉ tới khi bà ốm thì con trai cả là đứa có hiếu nhất mới về đưa mẹ lên chăm nhưng cô con dâu cả lại tai quái khiến mẹ chồng càng lâm bệnh nặng hơn rồi qua đời.
2 năm qua là con trai cứ động viên và giữ mãi ông mới ở lại không thì ông đã đi lâu rồi. Hôm ấy con dâu và con trai đi làm, ông gạt nước mắt ôm cái bát hương của vợ đi theo, ông chỉ dặn lại người bán trà đá gần đó: “Con tôi về nhờ cô nói với nó là tôi về quê rồi, vợ chồng nó cứ yên tâm”.
Tưởng là bố về quê thật nên người con trai cũng buồn lắm còn con dâu thì đắc ý ra mặt:
– Giờ thì cô mãn nguyện rồi chứ, bố tôi sẽ không ở đây ăn bám cô nữa đâu.
– Chả biết được, nhưng ông về ngày nào nhẹ ngày ấy. Khi nào anh kiếm được nhiều tiền như ngày xưa thì hãy đón bố anh lên mà phụng dưỡng còn chỉ lương 5 triệu như bây giờ thì cứ ngồi yên đấy đừng có ý kiến gì.
Người chồng tức điên người nhưng không làm gì được vợ. Đúng là giờ lương anh chưa bằng 1/2 lương vợ, mọi thứ trong nhà vợ lo cả, không làm ra tiền tiếng nói của anh cũng giảm hẳn. Bố chồng mù đi rồi cô con dâu sung sướng hả hê vì đã thoát tội. Còn con trai thì bỏ lên phòng đóng cửa lại cũng chẳng ai quan tâm xem có đúng là ông về quê hay không hay ông đi đâu.
Chỉ cho tới 2 ngày hôm sau bất ngờ dọn phòng của bố chồng thì cô con dâu phát hiện ra quyển nhật kí đã cũ của mẹ chồng vốn là giáo viên về hưu. Và khi mở trang cuối cùng cô ta đã choáng váng với những dòng mà bà viết cách đây 4 năm, trước khi bệnh tình ập đến: “2 vợ chồng có cuốn sổ tiết kiệm 4 tỷ, sẽ bảo chồng chôn dưới bát hương nếu như tôi chết trước và sau đó sẽ cho đứa con nào chấp nhận nuôi bố/ mẹ tới cuối đời”.
Cô con dâu ngớ người, giờ cô ta mới nhớ ra tại sao lúc lập bát hương cho mẹ chồng, ông bố chồng tự tay mượn thầy làm chứ không nhờ con. Để rồi bây giờ khi ông đi ông cũng chỉ ôm theo cái bát hương của vợ mà không mang theo thứ gì. Cô con dâu vội vàng mang cái quyển nhật kí đưa cho chồng rồi bảo chồng tức tốc gọi điện quề quê xem bố đang ở với chú nào thì về đón ngay lên.
Nhưng rất tiếc cả 2 đứa em đều xác nhận bố không hề về quê. Cô con dâu chết đứng vội vàng gọi điện thuê người đi tìm bố mù. Nhưng đã 2 ngày trôi qua giờ biết ông đi đâu về đâu, cô ta gào khóc nhưng không phải vì thương bố chồng mà vì cuốn sổ tiết kiệm 4 tỷ kia.