Thương người nghèo khổ, người giàu cho một con bò, câu chuyện sau đó thật sâu sắc
Trong cuộc sống, chúng ta khó tránh khỏi thất bại. Nếu có thể đứng lên từ thất bại, kiên trì theo đuổi mục tiêu, tương lai chắc chắn sẽ thành công. Nhưng kiên trì nói thì dễ nhưng thực hiện rất khó. Dưới đây là một câu chuyện nhỏ nhưng lại vô cùng ý nghĩa chứa đựng những đạo lý sâu sắc và mang lại những cảm nhận khác nhau cho chúng ta.
Có một người rất nghèo và khổ cực. Một người nhà giàu nhìn thấy tình cảnh của anh đáng thương liền muốn giúp đỡ. Người giàu có tặng cho anh một con bò và hy vọng anh có thể tận dụng khai hoang đất đai đợi mùa xuân đến gieo trồng hạt giống, theo dự kiến đến mùa thu anh sẽ có thể thoát nghèo.
Người nghèo cảm thấy hi vọng trong lòng, bắt đầu phấn đấu. Nhưng chỉ sau vài ngày, bò muốn ăn cỏ người muốn ăn cơm, cuộc sống trở nên khó khăn hơn trước.
Người nghèo bèn nghĩ thà rằng bán bò đi, mua mấy con dê về còn hơn. Trước tiên có thể giết một con để ăn, còn lại để nuôi cho nó sinh con, đợi nó lớn lên rồi cầm đi bán, như vậy kiếm được nhiều tiền hơn.
Nghĩ là làm, người nghèo bắt đầu tiến hành theo kế hoạch. Sau khi ăn hết một con dê, những con dê còn lại rất chậm sinh con, cuộc sống của người đàn ông lại gặp khó khăn. Thế là anh không nhịn được lại giết thịt thêm một con.
Người nghèo nghĩ: “Tiếp tục như vậy không được. Không bằng đem con dê bán đi, mua gà mà nuôi. Gà đẻ trứng rất nhanh, trứng gà có thể lập tức bán được tiền, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp.”
Người nghèo lại thực hiện theo kế hoạch. Nhưng rồi thời gian trôi qua cũng không có thay đổi, anh gặp khó khăn và nhịn không được liền giết gà, cuối cùng chỉ còn lại một con. Lý tưởng làm giàu của người nghèo lúc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Người nghèo thật sự thất vọng than rằng: “Làm giàu thật khó, thà đem con gà còn lại đi bán, mua một bình rượu uống cho no nê. Mọi lo lắng phiền muộn sẽ tan đi.”
Mùa xuân đến rất nhanh. Người giàu có hào hứng mang hạt giống cho người nghèo nhưng nhìn thấy người nghèo đang uống rượu với dưa muối, bò cũng không còn, trong nhà vẫn nghèo rớt mồng tơi như trước đây.
Đến đây người giàu chỉ còn lắc đầu quay đi, người đàn ông nghèo vẫn tiếp tục sống trong cảnh nghèo đói.
Câu chuyện này đã cho chúng ta thấy thực trạng của xã hội hiện nay. Trên thế giới này hiện vẫn còn rất nhiều người nghèo đã từng mơ ước, thậm chí có cơ hội và hành động nhưng họ không kiên trì đến cùng.
Một nhà đầu tư chia sẻ bí quyết thành công của mình: “Lúc không có tiền, cho dù khó khăn cũng nên tiết kiệm và đầu tư. Áp lực sẽ khiến bạn tìm được phương pháp kiếm tiền mới, giúp bạn trả hết nợ. Đó là một thói quen tốt.”
Tính cách hình thành thói quen, thói quen sẽ quyết định thành công.
Người càng sâu sắc: Càng trầm tĩnh đơn giản.
Người càng nông cạn lạnh nhạt: Càng táo bạo bất an.
Kẻ mạnh không phải là không có nước mắt mà là kìm nén nước mắt không rơi.
Kẻ yếu không phải ở vẻ bề ngoài mà là ở tinh thần suy sụp.
Thời chiến quốc, Gia Cát Lượng chưa bao giờ hỏi Lưu Bị tại sao chúng ta thiếu mũi tên? Quan Vũ cũng chưa bao giờ hỏi Lưu Bị tại sao chúng ta thiếu binh lính? Trương Phi chưa bao giờ hỏi Lưu Bị khi bị bao vây tôi phải làm gì? Thế mà Gia Cát Lượng dùng thuyền cỏ mượn tên, Quan Vũ qua năm ải chém 6 tướng, Trương Phi phá cầu, hét lui quân Tào. Triệu Tử Long tiếp nhận quân lệnh tiến công, trong tay chỉ có 20 lính, nhưng thành quả thu về là 10 tòa thành, hơn 2 vạn binh, 3.000 ngựa chiến. Quân lệnh chỉ viết : Công hạ thành trì!
Nếu như mọi việc đều dễ dàng thì giá trị của bạn ở đâu?
Ngày nay, nếu như bạn vẫn còn phàn nàn, không cố gắng kiên trì thì người khác sẽ thành công. Bạn không làm người khác sẽ đến làm. Bạn không phát triển không có ai sẽ chờ đợi bạn.
Bằng cấp không có nghĩa là có năng lực, văn bằng không có nghĩa là có văn hóa, quá khứ huy hoàng chỉ là lịch sử để nhớ lại. Vì vậy, ngày hôm qua như thế nào không quan trọng, quan trọng là ngày hôm nay ra sao và ngày mai sẽ như thế nào?!Những nỗ lực dường như bình thường của bạn đều là tích lũy cho tương lai. Mỗi một lần kinh nghiệm, một lần không vui, bị từ chối đều đặt nền móng cho thành công sau này. Không phải chờ đến lúc bạn già và không thể chạy nổi nữa mới hối hận.
Theo DKN