Nghẹn lòng khi biết nguyên nhân cái chết của bé trai 11 tuổi nhảy lầu TỰ TỬ trước mặt ba mẹ: Bài kiểm tra oan nghiệt lấy mạng của con
Mấy ngày nay có một chuyện khủng khiếp xảy ra mà em cứ buồn và suy nghĩ mãi. Em có người anh, thành đạt, gia đình mẫu mực, 2 con trai đều đẹp trai xinh xắn học giỏi ngoan ngoãn, là hình mẫu của cả chung cư. Thế rồi bi kịch xảy ra.
“Hix chị ơi.
Mấy ngày nay có một chuyện khủng khiếp xảy ra mà em cứ buồn và suy nghĩ mãi. Em có người anh, thành đạt, gia đình mẫu mực, 2 con trai đều đẹp trai xinh xắn học giỏi ngoan ngoãn, là hình mẫu của cả chung cư. Thế rồi bi kịch xảy ra. Vào kỳ thi sát hạch đầu năm, bé trai lớn của anh ấy (năm nay học lớp 6) bị điểm 3 môn Anh văn, môn học mà bé giỏi và tự tin nhất. Bị thầy cô trách mắng, và phần nhiều là tự trách bản thân, bé bị trầm cảm nặng và không muốn đi học. Gia đình đã đưa đi khám tâm lý các nơi, rồi ba mẹ túc trực ở nhà để trông nom chăm sóc bé. Thế mà cuối cùng cũng không tránh được bi kịch. Trưa thứ 2 tuần rồi khi có mặt cả ba mẹ cùng ở nhà với bé, bé đã nhảy từ lầu 7 chung cư xuống đất và không qua khỏi. :'( ….”
Tôi vừa nhận được tin nhắn này chiều qua. Đọc mà muốn điên lên.
Mk điểm 3 !
Mk điểm 10 !
Tao muốn chém hết cả họ hàng điểm chác nhà chúng mày!
Con tao cần sống, hơn là cần điềm 10 !
Con tao cần sống, trước khi nó cần thành đạt !
Tiếng Anh làm gì nếu chưa nghe được tiếng Con?
Tiếng Anh làm gì nếu không nghe được tiếng nói bên trong cuả Chính Mình?
Tiếng Anh làm gì, nếu trong nhà không nói được tiếng Gia đình?
Trước khi hiểu những người bên kia bán cầu nói gì thì làm ơn hiểu chính cơ thể mình đang nói gì đã.
Với chính mình, với con, chúng ta còn xài ngoại ngữ, loại ngoại ngữ chả bao giờ thèm đi học, nên thậm chí tiếng kêu cứu, mà người mình yêu nhất, ở ngay cạnh cũng không nghe được… :'(
Những bé có nguy cơ trầm cảm, là trong cơ thể con đã sẵn có cơ chế sinh hóa ko cân bằng, tâm lý nhạy cảm, con đã khó chống chọi với áp lực, mà giờ còn tấn thêm áp lực.
Tôi đã từng trải qua cảm giác mất người bạn thân vì trầm cảm. Tôi biết, hơn mọi loại ung thư, hơn mọi loại bệnh tật, cảm xúc có thể giết chết con cái và người thân và chính chúng ta nhanh nhất.
Thế nhưng nó ko chụp chiếu X quang, hay chụp CT được. Nó không lở loét, không chảy máu, chảy mủ. Nó không sốt, không ho, không ói, không tiêu chảy. Nó hơn tất cả những triệu chứng đó, vì nó hủy hoại bên trong, và hủy hoại 1 cách thầm lặng :'(
Chém cha điểm 3!
Nhưng ko phải chỉ tại điểm 3, hay tại môn Tiếng Anh. Chuyện của bé có thể phức tạp hơn thế. Nhưng nó là cú đẩy cuối cùng khi bé đang đứng chênh vênh trên miệng vực.
Phải nói là chém cha cái bệnh thành tích!
Nhiều gia đình còn hùa vào với nhà trường, để cùng đưa điểm số lên một tượng đài cao chót vót, nhiều ba mẹ làm cho con mình hiểu rằng điểm 3 sẽ hủy hoại cả cuộc đời con. Nhiều gia đình không vứt nổi cái nặng nề của điểm 3 ngoài bậc cửa.
Cô giáo quá dở khi lạnh lùng cho một điểm 3.
Nhưng bố mẹ cũng dở khi trao cho điểm 3 đó của cô giáo cái quyền lực quá lớn.
Điểm là cái đinh gỉ gì đâu.
Tổ tiên chúng ta, triệu triệu năm trước không có điểm số vẫn tiến hóa được lên làm người là gì?
Tại sao chỉ vì con điểm mà chúng ta tiến hóa ngược lại từ người thành thú vậy?
Cắn xé nhau vì điểm vậy?
Bạn ko thể học giỏi trong một lần, không thể thành chuyên gia trong một lần.
Vậy tại sao không cho con được quyền thất bại nhiều lần, không đồng hành dắt tay từng bước khi con thất bại? Tại sao nhìn chuyện thất bại như kẻ thù bên kia chiến tuyến? huhuhu :'(
Con gái à, cùng lắm, nếu con ko học giỏi, không có bằng tốt nghiệp trường top, con có thể thiệt vài triệu tiền lương những th.á.n.g thử việc đầu tiên. Nhưng con dùng ngoại ngữ với chính cơ thể mình thì mất cả cuộc đời :'(
Con nhớ nè, tiếng Anh là sinh ngữ, chứ ko phải là tử ngữ!
Và tất cả các môn học khác trong trường cũng thế, con học để con được vui sống khỏe mạnh, chứ không phải học để mà tuyệt vọng!
Học để sống, nhớ nha con! <3
Mình vừa đọc được những dòng viết đầy bức xúc này của một tài khoản. Điều đáng buồn là nó cũng làm cho chính mình phải một lần nữa rợn người nhớ lại chuyện quá khứ. Cách đây cũng gần 6 năm, khi mình đang ở giảng đường nghe bài thì mẹ gọi điện với một câu nói duy nhất “coi sắp xếp về dự đám ma thằng Tú, nó chết rồi”. Mình nghe xong chân tay rụng rời. Trời ơi, thằng Tú, thằng em cả họ tự hào đấy sao? Sao nó lại chết? Chẳng phải vừa mới thi tốt nghiệp đây sao?… Rồi sau đó mình tức tốc về quê đi đứa đám. Trong đám người đi theo đoàn, có nhiều lời xì xào bán tán. Họ kể về một thằng Tú, đứa học trò giỏi cấp tỉnh, giỏi nhất làng, thi đâu đậu đó, là niềm tự hào của cả họ. Các cụ, các bác trong họ hễ cứ nhắc về nó là mặt mày sáng rực rỡ. Vậy mà đùng cái nó uống thuốc trừ sâu trong rẫy chết tươi.
Xong xuôi mọi chuyện, về nhà mẹ mới kể mình nghe. Nó thi tốt nghiệp không hiểu sao kết quả lại rớt. Hôm đi coi điểm không thấy tên trong bảng, nó xanh xám mặt. Sau đó hỏi thẳng thầy chủ nhiệm thì mới biết thi trượt. Hôm đó về nó không khóc mà chỉ lầm lầm lì lì. Đến hai hôm sau, mẹ nó ra chợ nghe người ta nói mới biết. Bác mình lúc đó giận quá về nhà quát tháo ầm ĩ lên đến nỗi cả xóm bu lại nhà hóng chuyện. Sau đó gia đình bình tĩnh lại yêu cầu trường chấm phúc khảo với hy vọng có sai sót gì đó trong khâu chấm điểm. Nhưng không… kết quả vẫn vậy. Và từ hôm đó, 3 bữa nữa thì nó lên rẫy nhà uống thuốc trừ sâu tự tử.
Chuyện đã qua đi gần 6 năm trời nhưng mình vẫn còn ám ảnh cái không khí tang thương u ám của những ngày ấy. Từ đó mình cũng tự hứa với lòng sau này có con cái mình cũng thề không ép uổng hay gây áp lực gì với con về chuyện học hành, sách vở.
Trong tất cả tài liệu mình đọc về phương pháp giáo dục ở nước ngoài đều thấy một luận điểm rất hay. Ở đó, mọi bố mẹ đều xem con cái mình là một cá thể riêng biệt. Đứa trẻ này không bao giờ đặt cạnh đứa trẻ khác để so sánh về thành tích học tập hay khả năng đặc biệt vượt trội. Cha mẹ là người tôn trọng cá tính và khả năng riêng biệt của mình để con có thể phát triển tốt nhất đúng với những gì bé vốn có. Trong khi đó ở Việt Nam mình thì bố mẹ hầu như đi ngược lại tất cả. Chúng ta giao khoán chuyện học hành cho thầy cô giáo và mặc nhiên chấp nhận cách thầy cô so sánh con cái mình với một đứa trẻ khác. Mình rất thích câu nói của bạn viết ở trên “Cô giáo quá dở khi lạnh lùng cho một điểm 3. Nhưng bố mẹ cũng dở khi trao cho điểm 3 đó của cô giáo cái quyền lực quá lớn”.
1 con điểm 3 và nhiều điểm 3 khác của bộ môn tiếng Anh hay một môn học nào đó có đủ để nói lên hết tương lai của con? Có nhiều đứa trẻ không thông minh ở một số lĩnh vực nhưng lĩnh vực khác bé lại rất có khiếu. Nhưng đáng buồn là trong mắt của phần lớn bố mẹ chỉ có điểm số ở trường học mới quyết định được con có là đứa trẻ thông minh hay không và con có thành công trong tương lai hay không? Chính suy nghĩ này đã đẩy rất nhiều đứa trẻ vào áp lực của việc học. Nhiều bé cũng ra sức học để bố mẹ được vì mình mà thơm lây với mọi người. Nhưng bố mẹ có biết con mệt mỏi đến mức nào không???
Ngoài chuyện học hành các con không còn được học thêm điều gì khác, trong đó có kỹ năng để bản thân vượt qua những biến cố xảy ra với chính mình. Chính vì vậy nên khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn như điểm 3 thì bé đã không thể có đủ bản lĩnh để tự mình thay đổi lại kết quả. “Mất điểm 3 hôm nay, ngày mai mình giành lại điểm 10” tại sao trẻ lại không thể nghĩ được điều này mà chỉ có thể tìm đến cái chết để đoạn tuyệt với cuộc sống?
Tất cả những câu hỏi này xin gởi lại các bậc phụ huynh, những người đang thúc ép con vào một thành tích học tập quá áp lực. Một lần nữa xin hãy nói gì đi bố mẹ ơi!!!
Theo WTT