Cậu bé bẩn thỉu bước lên xe buýt ai cũng dè bỉu, nhưng việc cậu làm sau đó khiến tất cả rơi nước mắt…
Cha mẹ có ảnh hưởng trực tiếp đến nhận thức và hành động của con cái sau này. Một đứa trẻ hư đốn hay ngoan ngoãn phần nhiều là do thái độ ứng xử của cha mẹ tạo thành. Câu chuyện dưới đây sẽ cho bạn hình dung rõ hơn điều đó.
Vào một buổi sáng, lúc xe bus đến trạm dừng, có một cậu bé ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, đeo một chiếc túi trên lưng theo sau một người đàn ông bước lên xe. Nhìn bộ dạng có vẻ như họ là công nhân xây dựng. Mọi người xung quanh nhìn họ với ánh mắt có vẻ khinh thường. Những cái nhìn đầy ác ý, những tiếng xì xào đâu đó vang lên. Xe buýt vào buổi sáng thường đông chật cứng người. Người ta bắt đầu cảnh giác với cậu bé hơn. Thời buổi này, những cậu bé lang thang như vậy thường bị nghi là những tay đạo chích, móc túi.
Vừa lúc có một người xuống xe, cậu bé liền ngồi vào chỗ còn người đàn ông thì đứng ở bên cạnh. Không lâu sau, một phụ nữ mang thai bước lên xe. Cậu bé đứng dậy nhường chỗ và nói: “Cô ơi, cô ngồi xuống đi ạ!”. Người phụ nữ mang thai nhìn liếc qua cậu bé bẩn thỉu mà không nói lời nào. Cậu bé nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống đất, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, lau qua lau lại chỗ mình đã ngồi, sau đó mỉm cười nói: “Cô ơi, cháu lau sạch sẽ rồi, không còn bẩn nữa đâu”. Người phụ nữ nhìn cậu bé chằm chằm rồi đỏ mặt ngồi xuống.
Cậu bé vừa cầm cái túi lên thì đột nhiên chiếc xe phanh gấp, thân hình gầy gò của cậu suýt bổ nhào về phía trước nhưng tay vẫn ôm chặt chiếc túi ở trước ngực. Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi bên cạnh âu yếm nói: “Cháu thật là một cậu bé ngoan!”.
Cậu bé cười một cách ngây thơ rồi nói: “Bà ơi, cháu kỳ thực chưa ngoan lắm đâu, mẹ cháu luôn phải nhắc nhở cháu không nên để ý ánh mắt của người khác, và hiện giờ thì cháu đã dũng cảm như Forrest Gump rồi!” (Forrest Gump là nhân vật trong tiểu thuyết nổi tiếng cùng tên của nhà văn Winston Groom in năm 1986 ), người phụ nữ mang thai ngồi trên ghế cúi mặt xuống.
Người phụ nữ lớn tuổi kinh ngạc hỏi: “Cháu cũng biết Forrest Gump sao?”.
“Vâng ạ, mẹ cháu cho cháu đọc”.
“Đọc “Forrest Gump” cháu học được những gì?”, người phụ nữ hỏi.
Cậu bé nói rằng: “Điều cháu học được là, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, hãy đi theo con đường riêng của mình, vì mỗi người là duy nhất là riêng biệt, họ giống như đủ loại sôcôla vậy…”
“Mẹ cháu làm gì?”
“Mẹ cháu trước đây là giáo viên ở trong làng”
“Thế còn bây giờ thì sao?”
Cậu bé đỏ hoe đôi mắt nói: “Mẹ cháu đang ở trong cái túi này!”
Người phụ nữ lại càng hoảng hốt hơn, người đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng kể rằng:
“Tôi là chú của thằng bé này, bố của nó mấy năm trước vì bị bệnh mà chết. Mẹ nó một mình nuôi con, chị ấy là một giáo viên ở trong làng tôi, rất được mọi người tôn trọng. Vì muốn con có cuộc sống tốt hơn nên đã tranh thủ dịp nghỉ hè đưa thằng bé lên thành phố làm thuê cho công trường xây dựng. Dự tính đến ngày khai giảng thì sẽ trở về, không ngờ một ngày đi làm bị sắt rơi trúng vào người. Trong chiếc túi mà thằng bé mang là tro cốt của mẹ nó…”
Người phụ nữ lớn tuổi nước mắt trào ra: “Cháu có còn đọc sách không?”.
Cậu bé nói: “Cháu mỗi ngày đều đến hiệu sách bên cạnh công trường để đọc sách”.
Tới lúc này, rất nhiều người trên xe đều như cảm thấy có gì nghẹn đắng trong cổ họng, có gì bóp nghẹt trái tim mình. Cậu bé đáng thương có vẻ ngoài nhếch nhác, bẩn thỉu ấy, chẳng ai ngờ lại có một tâm hồn thánh thiện đến vậy. Tất cả không ai nói câu gì nhưng niềm hối hận và thương cảm đã bao trùm bầu không khí trên xe. Một lát sau, rất nhiều người tiến lại hỏi thăm ân cần cậu bé. Họ đều nói trong nhà mình còn rất nhiều sách và muốn tặng lại cho cậu. Cậu bé nở một nụ cười trong sáng, ngây thơ như thiên thần…
Dù phải ở trong một hoàn cảnh vô cùng khó khăn, cực khổ, cậu bé đáng mồ côi đáng thương vẫn luôn nuôi dưỡng trong mình một tình yêu thật to lớn với sách vở. Chính người mẹ xấu số của em là người đã nhen nhóm lên ngọn lửa ấy. Thay vì đòn roi hay những lời mắng mỏ nghiêm khắc, cô đã dùng một phương pháp đầy nhân văn, đầy từ bi. Đứa trẻ nào cũng là một tờ giấy trắng. Những người đầu tiên vẽ lên tờ giấy đó, không ai khác, chính là cha mẹ chúng. Cuộc đời chúng hay dở ra sao, tính cách chúng tốt xấu thế nào, thực sự đều là do những nét vẽ đầu tiên ấy.
Cậu bé trong câu chuyện dù không được ăn học đủ đầy như chúng bạn, dù phải mồ côi, dù phải sống rách rưới, bẩn thỉu vì lăn lộn giữa dòng đời quá sớm nhưng lại mang bên trong một tâm hồn lớn. “Đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, hãy đi theo con đường riêng của mình“, thậm chí không nhiều người trưởng thành có thể tự tin nói ra câu ấy. Ở trong đời, người ta thường sống vì sự phán xét của người khác mà quên đi mục đích làm người chân chính của mình.
Những đứa trẻ đến với cuộc đời này với ánh mắt ngạc nhiên, ngây thơ và đương nhiên chúng chẳng bao giờ để tâm đến ánh mắt của người khác. Thế nhưng chính cha mẹ, chính người lớn đã vô tình khoác lên một lớp vỏ cho con cái mình, biến chúng thành những con ốc chỉ biết thu mình lại mà run rẩy trước sự phán xét của người đời. Việc tốt mà chúng cố gắng làm là để giành được sự khen ngợi, điều sai lầm chúng mắc phải cũng sẽ trở thành vết thương mãi không lành, là cái cớ để người đời dè bỉu, chê bai. Cứ như thế, đứa trẻ không thể sống với chính mơ ước của mình, sẽ mãi là một cái bóng, “bản sao” của một ai đó.
Hãy dám sống là chính mình, vì chỉ khi ấy cuộc sống của bạn mới thực sự có nghĩa và đáng sống nhất!
Theo Daikynguyen