Phật dạy rằng : Chỉ cần làm một điều này thôi, phúc báo cả đời hưởng không hết

Đã là con người khi sinh ra, ai cũng sẽ đối mặt với những điều phiền muộn, bất an. Vậy làm thế nào để thanh thản, phúc báo trong cả cuộc đời?

Con người sinh ra như tờ giấy trắng, sống thiện thì thành người thiện, sống ác thì thành người ác. Bởi vậy, Phật dạy phải tu tâm hàng ngày hàng giờ để sửa mình, cố gắng trở thành người thiện, tu được nghiệp lành.

Người ta đấu đá, tranh giành, so bì, tị nạnh lẫn nhau, rút cuộc là vì thứ gì. Bởi đời người ngắn lắm, mấy chục năm tưởng dài mà trôi nhanh như cái chớp mắt. Về với cát bụi rồi, thứ mang theo chỉ có Tội hoặc Phúc.

phuc-bao-ca-doi
Ảnh minh họa

Tội là những hành động làm cho mình và người khác đau khổ, phá hoại lợi ích của những người xung quanh. Có những tội vi phạm pháp luật bị tù đày, bắt phạt. Nhưng có những việc không phạm pháp vẫn bị quy là có tội như thờ ơ, nói dối, sát sinh, lãng phí…

Về mức độ, có tội nhẹ và tội nặng. Tội nhẹ là những hành động bằng thân hoặc bằng miệng làm cho người khác đau khổ mà mình không cố ý. Còn những điều khiến người khác oán giận, đau khổ bằng thân hoặc miệng một cách có chủ ý là tội nặng.

Ngược lại với tội là phúc. Phúc là những hành động đem lại sự an vui, lợi ích cho mọi người.

Những người theo Phật tin rằng, phúc báo là điểm mấu chốt để vượt qua tất cả những khó khăn và bất an trong cuộc đời. Người ít phúc khí thì gặp chuyện nhỏ cũng bi thương, sầu não, tuyệt vọng, oán hận mà sinh ra bất an. Người nhiều phúc khí thì mạnh mẽ, tự tin, vững vàng trước sóng gió.Những việc tạo phúc là sẵn sàng cứu giúp, bảo vệ con người khi họ gặp nguy hiểm, bố thí, giúp người trong cơn nguy khó, nói điều hay lẽ phải đem lại niềm vui, hòa thuận, đoàn kết cho mọi người, từ bi, nhẫn nhục…

Phúc báo giống như biển rộng, bất an giống như sông nhỏ, có biển rộng thì sông nhỏ phải lui, sông ra biển thì lại thành biển. Nên trăm ngàn bất an không bằng một chút phúc. Có phúc hộ thân, tìm thấy thanh thản là chuyện hết sức giản đơn.

Muốn hết bất an, muốn được thanh thản, phương pháp tốt nhất chính là tạo phúc, tự mình gia tăng phúc khí của bản thân. Mà Phật dạy, hành thiện tích phúc, nghiệp lành đời đời. Chăm làm điều thiện, tránh xa điều ác thì không cầu phúc cũng tự đến.

Ra đường gặp người thì hòa nhã, gặp vật thì nhân ái, gặp khó khăn thì giúp đỡ theo sức mình, gặp hoạn nạn thì hết lòng trợ giúp. Người thiện là hành thiện từ tâm, hành thiện không phải được báo đáp mà hành thiện vì bản thân thấy nên làm và cần làm như vậy.

Đó là sự hành thiện một cách tự chủ, tự giác và tự nhiên, không cầu được phúc báo nhưng lại nhận được phúc khí tốt lành. Ấy chính là nhân quả nhà Phật, không cần cưỡng cầu cũng tự đến.