Cho cháu đi chơi công viên bà ngoại để lạc cháu, vợ chồng con gái tức giận đuổi mẹ về quê để rồi 3 ngày sau hối hận khi thằng bé trở về với thứ này trên tay

Giận bà ngoài đề lạc mất cháu, vợ chồng Hùng xúc phạm đuổi bà về quê để rồi 3 ngày sau phải bật khóc hối hận vì hành động của mình

Thương con gái để đứa thứ 2 mà nhà chồng không có 1 ai chăm sóc vì thằng con rể mồ côi từ bé, bà Toán (mẹ vợ) gần 60 tuổi rồi vẫn khăn gói lên thành phố chăm con gái đẻ cho vài tháng. Có mẹ vợ lên, Hùng biết ơn lắm. 1 mình anh không biết xoay sở ra làm sao, cu Tít trước cũng giờ cả vào bà ngoại giờ bé Bông cũng vậy. Vợ chồng anh nợ mẹ vợ nhiều quá.

Lên chăm con gái đẻ đã được gần tháng rồi, bà Toán luôn tất bật với đủ thứ công việc nhà. Cái lưng của bà đã còng rồi nay lại còn còng hơn và đau nhức cả đêm không ngủ được mà bà không dám kêu, sợ tụi nhỏ nó lo. Cuối tuần, Hùng được nghỉ bà Toán cũng nhàn hẳn đi vì con rể phụ việc cùng. Từ lúc mẹ đẻ em bé thằng Tít chưa được đi chơi đâu nó nài nỉ mếu máo.

– Bố cho đi chơi công viên đi, con không thích ở nhà đâu.

– Bố phải chăm em cùng mẹ, thôi để ít nữa em lớn bố đưa 2 anh em đi chơi nhá.

– Không, con không chịu đâu.

– Hay con ở nhà chăm mẹ con bé Bông để mẹ đưa thằng Tít đi chơi, tiện thể hít ít khí trời.

– Dạ, được thế thì tốt quá. Để con gọi taxi cho 2 bà cháu ra công viên.
Đưa thằng cháu 5 tuổi đi, bà Toán chạy theo nó cũng phát mệt. Thằng bé hiếu động có trò gì ở công viên cũng đòi chơi hết, rồi bắt bà mua kem, đồ ăn như đúng rồi. Chiều cháu bà Toán dốc hết túi tiền ra đãi cháu. Tuổi già thận yếu vừa uống ngụm nước bà đã buồn đi vệ sinh, dắt cháu tới cửa nhà vệ sinh bà bắt cu Tít đứng đó đợi bà không được đi đâu. Thế nhưng lúc bà trở ra thì…

Bà chạy khắp nơi, lo sợ hỏi mọi người ở công viên có ai nhìn thấy cu Tít không nhưng ai cũng lắc đầu. Bà không thể để lạc mất nó được, bà phải tìm, tìm cho ra mới thôi thế nhưng nhờ cả bảo vệ thông báo cũng không có tung tích gì của thằng bé. Run rẩy bà nhờ chú bảo vệ gọi điện về cho vợ chồng thằng Hùng.

ba-ngoai-lac-mat-chau
Ảnh minh họa

– Hùng ơi, cu Tít lạc mất rồi. Mẹ không tìm thấy nó phải làm sao bây giờ??

– Mẹ bảo sao cơ ạ?? Mẹ để lạc mất cu Tít trong công viên rồi ạ?? Mẹ đã đi tìm khắp nơi chưa??

– Mẹ tìm hết rồi không thây?? Mẹ sợ nó làm sao thì mẹ không sống nổi mất.

– Con cũng đến lạy mẹ mất, 1 đứa bé 5 tuổi mà mẹ cũng không trông nổi. Thằng bé mà có sảy ra chuyện gì cả đời này con không bao giờ tha thứ cho mẹ đâu.

– Tút…tút…

Đầu dây bên kia tắt phụt điện thoại mà bà Toán hoảng sợ vô cùng. Vợ chồng Hùng đi tìm khắp nơi, thậm chí còn thông báo trên loa đài cũng không thấy bé Tít đâu. Hơn 2h đêm vợ chồng Hùng về gương mặt buồn thiu thì mẹ vợ chạy ra sốt sắng hỏi.

– Tìm được chưa, tìm được thằng Tít chưa các con??

– Không tìm được!! Tại bà, tại bà hết đấy. Có đứa trẻ 5 tuổi mà cũng không trông nổi, bà cút về quê đi và đừng bao giờ đặt chân vào nhà tôi nữa. Vợ chồng tôi không có người mẹ như bà. Cút ngay khỏi nhà tôi!!

– Mẹ…mẹ…

Nói rồi Hùng vào nhà lấy đùm quần áo của bà Toán ném ra ngoài đường và đẩy bà ra khóa trái cổng lại đau đớn. Hối hận, tự trách bản thân vì đã để lạc mất cháu bà Toán không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt vợ chồng con gái nữa, bà sẽ về quê và cầu nguyện ai đó sẽ đưa cháu bà về.

3 ngày trôi qua kể từ lúc cu Tít mất tích không có 1 tin tức gì về thằng bé, đúng lúc vợ chồng Hùng tuyệt vọng thì gần 12h đêm hôm ấy cu Tít trở về trên tay 1 con cún con rất dễ thương, theo sau nó là 1 người ăn mặc rách rưới, nghèo khổ.

– Cu Tít, là con thật rồi. Anh ơi, cu Tít trở về rồi. Thằng ngốc này, sao con lại đi lạc để bố mẹ lo gần chết vậy??

– Bà đâu mẹ!! Con muốn cho bà xem em Xoăn (tên con chó) mẹ à?? Hôm đấy bà kêu con đợi bà đi vệ sinh nhưng thấy em Xoăn chạy qua con thích quá chạy theo em đấy luôn mẹ ạ.

– Thằng bé chạy theo con chó đến chỗ tôi. Nó bảo đi công viên với bà nhưng lại không nhớ tên công viên ấy, số nhà là bao nhiêu. Tôi giữ thằng bé lại với tôi mấy hôm và tìm anh chị, may quá tôi nhặt được tờ rơi của anh chị nên đã đưa thằng bé về nhà.

– Dạ. Cảm ơn anh, anh cần bao nhiêu chúng tôi sẽ hậu tạ ạ??

– Tôi không cần gì cả. Thôi chào anh chị tôi về.

Ôm chặt lấy con vợ chồng Hùng bật khóc vì sung sướng hạnh phúc, giờ thì anh chị mới hiểu làm sao cu Tít lại mất tích. Lỗi không phải do bà Toán mà do cái tính mê thú cưng của nó. Từ lúc nó về nhà đến giờ lúc nào cũng hỏi bà ngoại khiến vợ chồng Hùng bối rối không biết trả lời thế nào vì đã lỡ nặng lời đuổi bà về quê. Xấu hổ gọi điện về cho mẹ vợ Hùng khoe.

– Mẹ ạ, cu Tít đã về nhà rồi mẹ ạ. Cháu nó không sao, con xin lỗi mẹ ạ. Chúng con đã sai khi đổ thừa cho mẹ rồi nặng lời với mẹ 1 cách hỗn láo.

– Lạy tạ trời đất, thằng bé về nhà là tốt rồi. Mẹ không giận gì các con đâu, mẹ cũng có 1 phần trách nhiệm trong chuyện này mà.

– Mẹ tha lỗi cho tụi con rồi ạ. Vậy mai con về quê đón mẹ lên nhé.

– Thôi, giờ mẹ già rồi lẩm cẩm lúc nhớ lúc quên. Bé Bông đã cứng cáp rồi, các con có thể tự chăm nó. Giờ mẹ muốn ở nhà chăm bố con và trồng rau nuôi gà gửi lên cho các con.

– Dạ…

Dù mẹ vợ đã tha thứ cho vợ chồng Hùng, nhưng anh biết lần xúc phạm, đuổi bà về quê khiến bà tổn thương buồn lắm. Chỉ vì lúc nóng giận mất khôn mà vợ chồng Hùng phải ân hận cả đời cả. Bởi chẳng có ông bà nào lại vô tâm đến mức không quan tâm, yêu thương con cháu cả, chỉ có lũ con bất hiếu không hiểu sự hi sinh thầm lặng của cha mẹ mà thôi.