Tối nào con dâu đại gia cũng mang về cho mẹ chồng vài vỏ chai, câu chuyện đằng sau khiến ai cũng rơi nước mắt
“Hôm nay mẹ nhặt được nhiều vỏ chai lắm này con ơi, tối nay mua được gạo rồi”, bà cụ cười móm mém.
“Mẹ ơi, nhà mình không cần phải nhặt vỏ chai. Mẹ cần tiền con cho mẹ, mẹ muốn ăn gì con mua, mẹ nhớ chưa?”, tôi mệt mỏi dặn dò.
“Không, không, mẹ nhặt…”, bà lại cười đếm chỗ vỏ chai.
Đó là mẹ chồng tôi, bà năm nay đã ngoài 80, lúc nhớ lúc quên nên mấy tháng trở lại đây, bà cứ ra đường nhặt vỏ chai đem về nhà. Tôi thì bận việc ở công ty, mỗi lần nghe người ta xì xào: “Con giàu thế mà để mẹ đi bới rác” là xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái hố chui vào. Mà tôi có để bà thiếu thốn thứ gì đâu, dù dặn dò bao nhiêu lần nhưng cứ lúc con dâu không có nhà, bà lại đi ra ngoài bới thùng rác nhà hàng xóm.
Chồng tôi phải lo quản lý chi nhánh mới mở của công ty ở nước ngoài, vài tháng mới về thăm nhà một lần. Một mình tôi gánh vác gia đình, lại trông mẹ già lẩn thẩn, rất mệt mỏi.
Hôm nay công ty gặp sự cố vì một loạt sản phẩm lỗi, khách đến bắt đền rồi dọa nạt khiến tôi phải chạy ngược xuôi xử lý. Đúng lúc này, hàng xóm thông báo mẹ tôi lại đang tranh giành vỏ chai ở thùng rác gần nhà khiến tâm trạng tôi đang khó chịu bỗng như phát hỏa.
Tôi phải dẹp tất cả việc gấp sang một bên chạy về nhà thì thấy cảnh lão hàng xóm đang đứng chống nạnh mắng mỏ mẹ chồng, còn bà thì vẫn cúi đầu xăm soi trong cái thùng bẩn thỉu. Tôi điên tiết cãi nhau tay đôi với gã hàng xóm, đến khi dọa sẽ gọi đầu gấu “tẩn” cho một trận gã mới chịu im miệng.
Tôi đưa bà về nhà. Nhìn mẹ chồng lấm lem xách bao tải rách với vài vỏ chai vừa nhặt, tôi thở dài ngồi thụp xuống mếu máo:
“Con xin mẹ, mẹ có biết là con rất bận không? Mẹ muốn con phát điên phải không?”, bà như không nghe thấy tôi kêu gào, vẫn đếm vỏ chai. Tôi bất lực, cắn răng nhốt mẹ chồng vào trong phòng. Chỉ có vậy chiều nay tôi mới yên tâm đi xử lý nốt việc cửa hàng.
“Mẹ ở đây suy nghĩ lại cho tỉnh táo. Con để tiền với đồ ăn đấy. Con vội lắm, tối con về tắm cho mẹ sau!”, tôi nói xong thì đi thẳng mặc bà ở trong phòng gào khóc: “Không…mở ra”.
Ngày hôm ấy, sau khi liên lạc với hãng, rồi người trên hãng xuống giải quyết, xin lỗi đền bù khách hàng tôi mới tạm thở dài. Tôi mệt mỏi trở về nhà, khi mở cửa phòng ra thì cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoảng hốt. Mẹ chồng nằm duỗi chân trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt từ khóe mắt chảy ra hai bên ướt cả một mảng gối.
“Mẹ, sao mẹ lại nằm khóc. Khổ quá đi mất!”, tôi thở dài.
Trái lại, bà chỉ im lặng, đôi mắt vẫn nhắm. Tôi uất ức cũng khóc nghẹn, tôi đã làm gì sai cơ chứ? Phải thế nào mẹ chồng mới cho tôi thở đây? Tôi ra ngoài gọi điện cho chồng. Kể cho anh nghe mọi chuyện. Chồng tôi nghe xong thì nhẹ giọng tâm sự.
Hóa ra ngày xưa nhà nghèo không có tiền, bà một mình phải đi lượm vỏ chai nuôi 3 đứa con. 2 người anh trước của chồng tôi vì đói lại bệnh nặng không có tiền chạy chữa nên đã qua đời. Bà luôn nhớ con và tự trách mình. Có lẽ khi về già, đãng trí, bà mới hồi tưởng lại ngày ấy, luôn cố kiếm thật nhiều vỏ chai vì không muốn các con bị đói.
“Đời người ai cũng phải 2 lần trẻ con. Đó là vừa lúc sinh ra và khi già đi. Phận làm con nên thông cảm cho mẹ, mẹ không còn minh mẫn nữa”, chồng tôi nói.
Tôi hối hận và thương mẹ chồng vô cùng. Tôi ôm mẹ chồng khóc, luôn miệng xin lỗi bà. Sau đó, tôi chuẩn bị rất nhiều vỏ chai sạch cất ở nhiều góc trong nhà. Tôi dặn mẹ:
“Ban ngày con phải đi làm, kiếm vỏ chai về cho mẹ đem bán, nên mẹ không cần ra ngoài tìm, chỉ cần tìm trong nhà là được nhé”, tôi nói xong, bà vui sướng gật đầu.
Từ ngày ấy, mỗi ngày đi làm tôi đều mang vài vỏ chai về cho mẹ chồng. Nhìn nụ cười hạnh phúc và sự mong ngóng của bà, tôi cũng cảm thấy thật trọn vẹn.
Theo WTT