Gia cảnh khốn cùng của bé gái bị người hàng xóm nhiễm HIV giai đoạn cuối xâm hại
Chồng tâm thần, 3 con còn nhỏ dại, cả nhà tất thảy 5 miệng ăn đều trông chờ vào số tiền lái đò ít ỏi của chị N. Chứng kiến hoàn cảnh gia đình chị, chắc hẳn không ai có thể kìm lòng được.
2 con lần lượt bị xâm hại
Con ngõ nhỏ quanh co đầy cỏ dại mọc hai bên đường dẫn tôi vào căn nhà nhỏ bé đã xuống cấp trầm trọng của gia đình chị N. (mẹ cháu bé 11 tuổi bị người hàng xóm 54 tuổi xâm hại). Mặc dù sự việc đã trôi qua được một thời gian nhưng những dư âm của nó vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai trong tâm trí của người dân thôn Hoàng Long (xã Trường Yên, huyện Hoa Lư, Ninh Bình).
Dẫn đường cho tôi vào nhà của chị N. là bà Thu, một người dân trong xóm. Tâm sự về gia cảnh của chị N., bà Thu không khỏi xót xa: “Nhà cô ấy khổ lắm, gia đình tôi cũng thuộc hộ nghèo nhưng so với gia đình cô ấy còn hạnh phúc chán”.
Thôn Hoàng Long là một thôn nghèo của xã Trường Yên, nguồn thu nhập chính của những người dân nơi đây hầu hết chỉ phụ thuộc vào vài sào ruộng chiêm chũng mùa được mùa mất. Cả thôn có cả thể vài chục hộ nghèo có hoàn cảnh khó khăn.
Trong số ấy, gia đình chị N. được xếp vào loại cùng đinh nhất của thôn Hoàng Long. Khi tôi tìm đến nơi, chị N. không có nhà do bận đi chèo đò ở Tràng An. Trong căn nhà nhỏ bé chỉ có 2 đứa trẻ và một người đàn ông bị bệnh tâm thần vài chục năm nay.
Người đàn ông đó là anh Nguyễn Văn Nh. (42 tuổi, bố cháu Ng.). Khi thấy có khách đến nhà, 2 đứa trẻ nhỏ chỉ vội chào hỏi vài câu khách sáo rồi lại chạy ra sau nhà.
Còn người bố bệnh tật luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng lại rỏ xuống hai dòng nước dãi thấm ướt phần ngực áo. Khi tôi hỏi về vụ việc của cháu Ng., anh Nh. cất giọng ú ớ: “Bị hiếp hả, bị hiếp hả, kia kìa”.
Câu trả lời của người đàn ông bệnh tật khiến tôi không thể kìm lòng. Không gọi được con lên nói chuyện, anh Nh. đứng dậy, phóng thẳng ra ngoài cổng, vừa đi vừa khoát khoát tay như muốn tôi đi theo.
Anh dẫn tôi sang nhà ông Nguyễn Ngọc Đào (61 tuổi, bác ruột của cháu Ng.). Khi biết có người của cơ quan báo chí đến tìm hiểu về hoàn cảnh của gia đình người em, ông Đào bỏ dở cả bát cơm đang ăn để ngồi tiếp chuyện.
Vừa nói, giọng ông vừa run run: “Hoàn cảnh nhà nó khổ lắm, chồng tâm thần cả vài chục năm nay, con cái nheo nhóc. Nhà nó sinh được 3 người con (2 gái, 1 trai) thì cả 2 đứa con gái đang tuổi ăn tuổi lớn đều bị hàng xóm xâm hại đến nỗi phải bỏ học”.
Cách đây khoảng 7 năm, con gái lớn của gia đình anh Nh., chị N. là cháu Nguyễn Thị T. (khi đó mới tròn 7 tuổi) trong một lần đang chơi tại nhà đã bị một người hàng xóm đáng tuổi ông mình giở trò đồi bại. Sau khi thoả mãn thú tính, người đàn ông dùng chiêu dọa nạt, uy hiếp cháu bé nhưng cuối cùng sự thật vẫn bị phanh phui. Gã đàn ông phải đền tội với cái án hơn 10 năm tù.
Tuy nhiên cũng chính sau vụ việc đó, tương lai cháu T. bỗng chốc đóng sập khi bạn bè dè bỉu, dèm pha đến nỗi từ một học sinh giỏi, cô bé phải buộc lòng bỏ học để tránh những lời trêu chọc của đám bạn cùng trang lứa. Trớ trêu thay khi tấn bi kịch của gia đình chị N. lại một lần nữa xảy ra và lần này, người bị hại là đứa con gái út bé bỏng, ngây thơ.
Trao đổi với tôi, giọng ông Đào trùng xuống: “Hơn ai hết, tôi và gia đình em tôi rất lo lắng nếu lại một lần nữa cháu Ng. phải nghỉ học vì những lời lẽ trêu ghẹo của chúng bạn như chị nó năm xưa. Từ khi vụ việc xảy ra, những lúc mẹ cháu đi làm kiếm đồng ra đồng vào, tôi lại thỉnh thoảng tạt qua nhà động viên, trấn an tinh thần của các cháu. Gia đình cũng đã có ý kiến với ban lãnh đạo nhà trường phối kết hợp để giúp cháu vượt qua giai đoạn khó khăn này”.
Một mình gồng gánh nuôi cả gia đình
Chia sẻ về người em dâu, ông Đào không giấu được sự xót thương xen lẫn cảm phục. Theo lời ông, nếu cả thể 5 miệng ăn của gia đình em ông mà không có tay chị N. lo liệu thì có lẽ tất cả đã chết đói từ lâu rồi.
Thời điểm trước khi vụ việc xảy ra, gia đình chị N. không có nổi một ngôi nhà tử tế để ở. Căn nhà ngói 3 gian được các cụ thời trước để lại cũng đã không thể chống chịu nổi với mưa bão và đã đổ sập cách đây vài năm trước.
“Lúc đó, cả gia đình 5 người không có chỗ để ở. Thương hoàn cảnh của gia đình người em, cô em của tôi cũng là chị của chú Nh. đã cho gia đình chú ấy mượn ngôi nhà cũ nằm sát với gần ngôi mộ thờ để làm nơi sinh sống. Gia đình chú ấy sống ở đó đến tận bây giờ cho đến khi sự việc đáng tiếc của cháu Ng. xảy ra”, ông Đào cho biết.
Vừa nói, ông Đào vừa dẫn tôi vào căn nhà mái ngói cũ kỹ nhuốm màu thời gian, hai bên cánh cửa đã bung hết ra, bên ngoài cỏ dại mọc um tùm. Căn nhà nhỏ bé ấy mấy năm nay là nơi trú ngụ của 5 thành viên nhà anh Nh., chị N.
Chỉ tay vào chiếc giường vẫn còn bừa bộn đầy những quần áo bẩn thỉu bốc mùi hôi thối, ông Đào tiếp lời: “Chú cứ tưởng tượng chiếc giường này là chỗ ngủ của 5 người. Tôi nói thật, bản thân tôi nằm còn thấy khó chịu chứ đừng nói gì đến 5 người nằm trên đó”.
Ông Đào cho biết thêm, bản thân anh Nh. bị bệnh tâm thần từ khi còn nhỏ. Trước đây, anh còn nhận thức được một số việc, giao tiếp được với mọi người nhưng càng ngày bệnh tình càng nặng thêm, anh Nh. đâm ra điên dại, no đói không biết, ai cho gì thì ăn nấy, nhiều khi còn nhặt nhạnh thức ăn rơi vãi ngoài đường bỏ vào mồm ăn.
Chồng điên dại, con cái còn thơ bé, tất cả gánh nặng của gia đình dồn cả vào đôi vai chị N. Để có tiền lo cho các con ăn học, lo cho chồng bệnh tật, ai thuê việc gì chị N. cũng làm từ gánh phân, cày bừa cho đến cấy hái thuê, miễn là có tiền.
“Nó chăm chỉ lắm, cứ ai có ruộng đất nào thừa không muốn cấy là nó xin hết về làm đất rồi cày cấy. Khi thời vụ xong lại lật đật đi làm ở Tràng An từ chèo đò chở khách, dọn dẹp vệ sinh đến trồng cây. Số nó cũng vất vả, khi đến vụ cấy, 3 giờ sáng đã thấy nó đeo đèn ra đồng, 6 giờ lại lật đật về ăn bát cơm rồi đi ra Tràng An chèo đò, làm việc mãi đến tối mới về.
Tối ăn xong bát cơm lại xách đèn ra ruộng cấy đến 9 giờ mới chịu về. Nó chăm chỉ như vậy nhưng vẫn không đủ tiền ăn học cho con, tiền thuốc thang cho chồng”, ông Đào ái ngại nói.
Cảm thông trước hoàn cảnh khốn khó của gia đình chị N., cách đây không lâu, một doanh nghiệp đã đứng ra tài trợ, xây dựng cho gia đình anh một ngôi nhà nhỏ để che mưa nắng. Căn nhà đang trong giai đoạn hoàn thiện thì cháu Ng. bị ông H. xâm hại. Sau khi làm đơn tố cáo, lo sợ ông H. sẽ tìm đến để trả thù, chị N. buộc lòng phải đưa gia đình chuyển sang lánh tạm tại căn nhà đang xây dang dở.
Lúc ông Đào dẫn tôi vào thăm căn nhà nhỏ bé nhưng khá khang trang của gia đình anh Nh., chị N. cũng là lúc 3 bố con anh Nh. đang dùng bữa cơm trưa. Giữa cái mâm cong vẹo đặt trên nền nhà chỉ có vẻn vẹn 3 bát cơm trắng cùng 1 bát canh dưa. Chứng kiến bữa cơm ấy, hẳn những người cứng rắn lắm cũng phải yếu lòng.
Trao đổi với PV Đời Sống Plus, ông Nguyễn Minh Trường – Phó Chủ tịch xã Trường Yên cho biết: “Trong thôn Hoàng Long, gia đình chị N. được xếp vào dạng đặc biệt khó khăn, kinh tế không ổn định, lại có chồng bị bệnh tâm thần, con cái vẫn còn nhỏ, đặc biệt cả 2 cháu bé gái đều bị xâm hại dẫn đến tổn thương về tinh thần và thể chất. Rất mong các cơ quan đoàn thể có thế giúp đỡ cho hoàn cảnh đặc biệt này”.
Theo Đời sống Plus/GĐVN