Nghẹn lòng: Mẹ mù một mình nuôi con ăn học thành tiến sỹ, ngày lấy vợ giàu thì chết sững khi con gọi về bảo: “Con nói bố mẹ chết cả rồi, mẹ khỏi phải lên không con xấu mặt lắm”
Con bảo với nhà vợ là bố mẹ chết cả rồi, mẹ khỏi phải lên không có mẹ mù con xấu mặt lắm. Ngày mai nhà vợ con tặng cho cả trăm cây vàng cơ, không cần tới 2 chỉ vàng của mẹ đâu…
Năm 39 tuổi bà Hậu lấy chồng. Chồng bà là 1 người đàn ông tâm thần đã gần 50 tuổi. Ai cũng bảo bà lấy ông ấy thì về hầu hạ ông ấy cả đời chứ nhờ vả được gì, mà con cái sinh ra chắc gì đã tử tế. Mẹ thì mù, bố thì tâm thần, thà ở vậy cho nhàn thân chứ lấy chồng rồi lại mang gánh nặng trên vai.
Nhưng rồi bà vẫn quyết lấy vì nghĩ, gái có chồng như đũa có đôi, dù chồng bà không được khôn ngoan như người ta nhưng dù sao trong nhà vẫn có người đàn ông thì không khí nó cũng ấm cúng hơn. Với lại bà năm đó cũng đã 39 tuổi rồi lại mù, không lấy ông ấy thì ai lấy bà nữa. Chỉ hi vọng sinh được mụn con lành lặn là trời phật đã ban ơn cho bà lắm rồi.
Và đúng như những gì bà mong mỏi. Cưới được 1 năm bà có bầu, nhưng số bà quá vất vả khi mà người ta bụng mang dạ chửa được chồng chăm sóc chu đáo thì bà đêm nào cũng dò dẫm lang thang ngoài đường gọi tìm chồng. Ông vốn không bình thường nên lúc ở nhà lúc bỏ đi bất chấp là đêm ngày hay mưa gió.
Nhiều người nhìn cảnh ấy thì tỏ ra thương cảm. Nhưng có người lại độc miệng: “Ai bắt phải lấy gã thần kinh đó làm gì. Muốn sướng thì phải chịu thôi, rồi đứa bé trong bụng không thần kinh giống bố thì cũng mù giống mẹ thôi”.
Tuy nhiên, dù vất vả thế nào bà cũng vẫn không bỏ chồng, vẫn hết lòng chăm sóc ông. May mắn ông trời thương tình bà sinh được 1 đứa con trai kháu khỉnh và thông minh vô cùng đặt tên là Tiến. Khi bác sĩ thông báo cháu bé có đôi mắt hoàn toàn bình thường thì bà đã bật khóc nức nở.
Ngay từ nhỏ Tiến đã tỏ ra lanh lẹn hơn bạn bè rồi. Mà từ ngày có con bệnh tình của ông tự nhiên lại thuyên giảm hẳn, thậm chí ông còn đi làm thuê kiếm tiền nuôi vợ, nuôi con. Ai cũng mừng cho hạnh phúc muộn của ông bà. Nhưng cuộc đời thật quá nghiệt ngã, năm con trai tròn 6 tuổi thì ông qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác.
1 mình bà Hậu lại gồng gánh nuôi con thơ. Tiến học rất giỏi mặc dù nó không hề được học thêm nhiều như đám bạn vì mẹ nó không có tiền. Tuy vậy dù có vất vả tới bao nhiêu thì không bao giờ bà Hậu để cho con phải nghỉ học giữa chừng.
Ngày Tiến vào đại học cả làng phải cảm phục trước nghị lực của 2 mẹ con. Nhưng rồi họ cũng lo lắng không biết bà Hậu sẽ làm gì để nuôi con học đại học đây, trong khi những người lành lặn còn cả vợ cả chồng nuôi con ăn học cũng đã chật vật lắm rồi. Bản thân bà lại 1 mình.
Đến ngày thấy bà khăn gói cùng con lên thành phố thì mọi người mới vỡ lẽ. Hóa ra là bà Hậu quyết định lên thành phố làm thuê nuôi con ăn học. 2 mẹ con trọ trong 1 căn nhà cũ ọp ẹp, bà Hậu tuy đôi mắt bị mù nhưng bù lại bà lại rất nhanh nhẹn trong mọi công việc nên được 1 chủ quán phở thương tình thuê rửa bát thuê với mức lương rất tốt.
Cứ như vậy bà làm nên 1 kì tích phi thường khi mà cứ rửa bát thuê từ sáng sớm tới tận 12 giờ trưa đã nuôi được con trai học xong đại học, rồi thạc sĩ và cuối cùng là lấy bằng tiến sĩ. Cũng phải thừa nhận là Tiến thông minh nên anh cũng đã đi làm thêm từ năm thứ 2 để mua thêm dụng cụ học tập như máy tính và sách vở. Thế nhưng nếu như không có mẹ thì anh cũng không thể nào có thể học hành lên cao như vậy.
Ngày con lấy xong bằng tiến sĩ bà Hậu vui mừng tột độ. Bà trở về làng trong sự nể phục của tất cả mọi người. Bà già đi rất nhiều cái lưng thì còng hơn nhưng bù lại con trai bà đã thành đạt. Bà còn khoe rằng Tiến đã có bạn gái ở thành phố và nhà gái rất ưng con trai bà và muốn 2 đứa làm đám cưới. Bà thì chưa tiếp xúc với cô gái kia nhưng bà tin con trai bà lựa chọn đúng.
Mọi người mừng cho bà vì đã tới lúc bà được con báo đáp. Bà đợi ngày con cưới sẽ gom góp toàn bộ số tiền có được mua lấy đôi chỉ vàng mừng cho 2 đứa. Hôm ấy đang làm vườn thì bất ngờ Tiến gọi về cho mẹ:
– Mẹ à, ngày mai con lấy vợ.
– Thế à. Sao báo mẹ muộn thế. Để mẹ nhờ người ta mua hộ 2 chỉ vàng rồi sáng sớm mai mẹ lên luôn.
– Thôi khỏi cần đâu mẹ. Con bảo với nhà vợ là bố mẹ chết cả rồi, mẹ khỏi phải lên không có mẹ mù con xấu mặt lắm. Ngày mai nhà vợ con tặng cho cả trăm cây vàng cơ, không cần tới 2 chỉ vàng của mẹ đâu.
Bà Hậu lặng người, đánh rơi cả điện thoại. Bà không ngờ 1 ngày đứa con trai mà bà hi vọng nhất lại có thể nói với mình câu ấy. Đêm đó mưa to nhưng bà Hậu lại lò dò ra mộ chồng, bà muốn báo với ông con đã lấy vợ. Để rồi sáng hôm sau người ta ra đồng làm thì thấy bà nằm gục bên mộ chồng, hơi thở bà yếu lắm vì dầm mưa suốt đêm. Người ta vội vàng đưa bà đi viện cấp cứu rồi gọi điện cho Tiến về :
– Hôm nay cháu cưới, không về được.
– Mẹ mày sắp chết kia kìa, loại con thất đức. Lẽ ra bà ấy không nên đẻ ra mày…
Theo Thể Thao Xã Hội