Khi một người có đủ lòng kiên định thì sẽ có đủ khí phách để đi đến cuối chặng đường
Con người ta khi làm bất cứ một việc gì thì cần phải có lòng kiên định mới thành công, còn người dễ bị dao động sẽ dễ dàng từ bỏ nên sẽ khó để đi được đến cuối chặng đường.
Chân Vũ Đại Đế ngây ra nhìn xuống, chỉ thấy mây mù mênh mông, vách núi vạn trượng nhìn không thấy đáy. Ông hối hận lắm, đã tu luyện tròn 42 năm, đến con kiến cũng chưa từng hại, hôm nay lại buộc người ta vong mạng, xem ra chỉ có đền mạng thì mới không hổ thẹn công đức bao năm nay…
Chân Vũ là một vị thần của Đạo Giáo được thờ phụng rất phổ biến ở Á Đông. Ông được gọi với nhiều danh xưng tôn quý như “Huyền Thiên Thượng Đế”, “Đãng Ma Thiên Tôn” hay “Chân Vũ Đại Đế”.
Người Trung Hoa cho rằng, tất cả các vì sao trên bầu trời đều di chuyển, chỉ có sao Bắc Cực là giữ nguyên vị trí, bất động. Do đó, ngôi sao này rất được xem trọng, liệt vào hàng tôn quý. Chân Vũ Đại Đế chính là vị thần trấn giữ ở ngôi sao Bắc Cực này.
Tương truyền rằng, Chân Vũ Đại Đế vốn là Thái tử của Tịnh Lạc quốc vương và Thiện thắng hoàng hậu. Nhưng khi sinh ra, Chân Vũ đã không có ý muốn nối ngôi vua mà chỉ chuyên tâm tu Đạo.
Ông tu hành ở núi Võ Đang nhiều năm dưới sự chỉ dạy của Diệu Lạc Thiên Tôn. Đến lúc Chân Vũ sắp đắc Đạo thành Tiên thì gặp một chuyện kỳ lạ. Hôm đó, trong am cỏ, ông đang nhắm mắt ngồi thiền, bỗng nghe dưới núi vọng đến tiếng kêu cứu.
Chân Vũ xõa tóc, mang kiếm chạy ra ngoài, chỉ thấy lưng chừng núi có con hổ đen đang đuổi theo một cô gái. Chân Vũ thét lên một tiếng: “Yêu nghiệt! Không được vô lễ!”. Vừa dứt lời, thanh thất tinh bảo kiếm lóe ánh vàng kim, sáng chói không trung.
Con hổ đen thấy thần kiếm chém đến, phủ phục xuống đất xin tha mạng. Chân Vũ Đại Đế nói: “Nếu ngươi thuận theo ta một việc, thì sẽ tha cho”. Hổ đen gật đầu 3 lần.
Chân Vũ Đại Đế nói: “Sau khi ta đắc Đạo, sẽ phong ngươi làm vương trong núi này. Hễ nhân gian có chuyện bất bình, sẽ do ngươi trừng phạt”. Hổ đen lại gật đầu 3 lần. Từ đó về sau, núi Võ Đang luôn có hổ đen tuần núi.
Cô gái kia được cứu, ngồi trên tảng đá ôm mặt khóc. Chân Vũ Đại Đế bước tới hỏi: “Cô gái, cô ở đâu, tại sao vào núi sâu, chút nữa thì mất mạng?”.
Cô gái ngẩng đầu, nói giọng nhẹ nhàng: “Nhà tiểu nữ có hai cha con, bán củi mưu sinh. Mấy hôm nay, cha tiểu nữ mắc bệnh nằm nhà, tiểu nữ một mình vào núi kiếm củi. Nếu không được ân nhân cứu mạng, mạng tiểu nữ đã sang Tây Thiên rồi“.
Chân Vũ Đại Đế nói: “Mãnh hổ đã hàng phục, cô mau về nhà đi”. Cô gái lại khóc nức nở: “Tiểu nữ chân đau buốt, không lê bước nổi”. Chân Vũ Đại Đế một lòng muốn về núi tu chân dưỡng tính, quay người bước đi.
Cô gái gọi: “Ân nhân à, ngài bỏ đi, con hổ đó lại đến, tiểu nữ chết không sao, chỉ thương cha tiểu nữ, ai người hầu hạ?”. Chân Vũ đành phải quay lại ngồi xuống.
Chân Vũ Đại Đế tu hành trong núi lâu nay, tóc bết thành bánh, chấy từng bầy, cô gái lấy ra cái lược, nem nép bên ông, nhẹ nhàng nói: “Ân nhân, rảnh rỗi không có việc gì, để tiểu nữ chải đầu cho ân nhân”.
Chân Vũ Đại Đế thấy cô gái thiếu nghiêm túc quát lên: “Nếu cô là con gái nhà lành, thì nên tự trọng. Còn hành động khinh suất nữa, sẽ chém không tha”. Cô gái xấu hổ quá không biết chui chỗ nào, liền gieo mình nhảy xuống vách núi sâu vạn trượng.
Chân Vũ Đại Đế ngây ra nhìn, ngó đầu xuống, chỉ thấy mây mù mênh mông, vách núi vạn trượng nhìn không thấy đáy. Chân Vũ Đại Đế hối hận lắm, đã tu luyện tròn 42 năm, đến con kiến cũng chưa từng hại vì để đắc Đạo thành tiên. Hôm nay lại buộc người ta vong mạng, xem ra chỉ có đền mạng cho cô ta thì mới không hổ thẹn công đức 42 năm nay. Thế là Chân Vũ cũng gieo mình nhảy xuống vách núi.
Bỗng khi ấy, trong làn sương mù vọt ra 5 con rồng xanh. Chân Vũ Đại Đế được nâng lên, mãi cho đến tận đỉnh Thiên Trụ. Chỉ thấy sư phụ ông, Ngọc Thanh Thánh tổ Tử Nguyên Quân vỗ tay cười lớn nói: “Đồ đệ công lớn thành tựu, đắc Đạo thành tiên rồi”. Chân Vũ Đại Đế mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là sư phụ muốn thử lòng ông.
Chân Vũ Đại Đế sau khi được phong, đã làm một tòa Ngũ Long Cung (Cung 5 rồng) để bài tỏ lòng cảm kích. Người đời sau ở nơi cô gái chải đầu cho ông đã xây đài và miếu, gọi là Sơ Trang Đài (Đài trang điểm), gọi vách đá nơi cô gái và ông nhảy xuống là “Phi Thăng Nhai” (Vách bay lên), hòn đá nửa treo ở vách đá gọi là “Thí tâm thạch” (Đá thử lòng).
***
Người tu Đạo trong quá khứ luôn luôn phải giữ cho mình sự trang nghiêm, chuẩn mực đến khắc nghiệt. Đối với họ, những ràng buộc về danh lợi, ái tình, vật chất đều phải coi nhẹ tựa như lông hồng thì mới mong có ngày đắc Đạo. Suốt bao nhiêu năm khổ tu, họ luôn tu rèn cái tâm ấy. Nhưng cho đến tận giờ phút cuối cùng vẫn luôn có đầy thử thách, khảo nghiệm dành cho họ.
Sự kiên định của họ phải được duy trì một mạch từ đầu đến chót, đến tận lúc có thể đắc Đạo thành Tiên. Có như thế người tu Đạo ấy mới mong thoát khỏi luân hồi, ra ngoài sinh tử, đắc lấy quả vị.
Đối với một người bình thường sống trong xã hội, kiên định cũng là một phẩm chất vô cùng quý giá. Có thể kiên định với những lựa chọn của mình, có thể đứng vững trong những giờ phút bão tố thì mới mong có ngày công thành viên mãn.
Có câu “Đường dài mới biết ngựa hay”, cuộc đời bạn là một hành trình rất dài lâu và đầy chông gai, trắc trở. Nếu không thể giữ được sự kiên định, lập trường, kiên trì, rất có thể bạn không thể bước tới đích ngắm thành công phía cuối con đường.