Xót lòng gia đình có 3 con bị t.â.m t.h.ần, cha già 82 tuổi xế chiều mà không thể an lòng nhắm mắt x.u.ôi t.ay
Sinh được 4 cô con gái thì 3 người mắc bệnh t.â.m t.h.ầ.n, vợ qua đời sớm, một mình cụ Khuyên đã 82 tuổi mà hàng ngày vẫn phải gồng mình chịu đựng những lần lên cơn của con.
Cuộc đời bất hạnh
Chúng tôi ghé thăm nhà của cụ Phạm Văn Khuyên (82 tuổi, ngụ xã Việt Thuận, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình) khi cụ vừa bị cô con gái Phạm Thị Hà (43 tuổi) đ.á.n.h đ.ậ.p lúc lên cơn. Cụ gầy gò, da n.h.ăn n.h.eo, toàn thân ướt sủng, cánh tay lộ những vết trầy xước t.ứ.a m.á.u.
“Con gái tôi vừa lên cơn đột ngột khiến tôi không kịp trở tay. Nó phá đứt xích, gào hét, hắt cả xô nước vào người tôi rồi đánh đập. Tôi chỉ biết ôm con chịu đòn, cố lôi con vào trong nhà nhốt lại nhưng không đủ sức. Nếu lúc đó tôi chạy th.o.át t.h.ân thì sợ con bỏ chạy ra ngoài, ảnh hưởng đến người khác. May có mấy người hàng xóm chạy qua kịp thời giúp đỡ”, cụ kể lại
Hướng đôi mắt mờ đục về căn phòng nhốt chị Hà rồi nhìn lên chiếc giường nhỏ, nơi chị Hà (43 tuổi) đang vô tư nằm ngủ, cụ Khuyên chua xót lắc đầu đau khổ.
Cụ kể, sinh được 4 cô con gái thì 3 người bị tâm thần, chỉ có người con thứ út may mắn bình thường, khỏe mạnh. Hiện đã lấy chồng ở làng bên, nhưng gia đình cũng rất nghèo khó.
Vợ cụ Khuyên qua đời cách đây 16 năm, để lại cho cụ một mình 3 cô con gái điên dại. Cô con gái đầu đã bỏ đi biệt tích trong một lần phát bệnh. Đã hàng chục năm cụ không có tin tức, không biết còn sống hay đã c.h.ết.
Chị Hà và chị Hoài là hai chị em sinh đôi. Cùng chung căn bệnh t.â.m t.h.ần nhưng chị Hoài nhẹ hơn, thi thoảng bệnh mới phát tác nhưng cũng chẳng làm được việc gì.
Chị Hà bệnh nặng hơn, tái phát hàng ngày, những lúc lên cơn thường l.a h.ét, đập phá đồ đạc, c.ở.i sạch quần áo, đ.á.n.h người, cào cấu chính mình. Nhiều lần lên cơn điên, chị Hà chạy khắp làng c.h.ửi bới, đánh rất nhiều người.
Không thể lường trước được sự việc khi con phát bệnh, người cha già đành nhốt con vào một căn nhà riêng, xích tay, bên ngoài rào sắt chắn cẩn thận.
“Tôi chết, con tôi sẽ sống thế nào đây”
Bản thân già yếu, con mắc t.â.m t.h.ần khiến cụ Khuyên không làm được việc gì ngoài trông chừng, cơm nước, dọn dẹp đồ đạc bị con phá phách trong cơn điên loạn. Sinh hoạt hàng ngày trông chờ vào số tiền ít ỏi của nhà nước hỗ trợ hàng tháng dành cho người tàn tật cùng với tình thương, đùm bọc của bà con lối xóm. Người cho vài cân gạo, ít con cá để bố con cụ Khuyên nấu ăn qua ngày.
Căn nhà cụ cũng chẳng có gì đáng giá ngoài bộ bàn ghế nhựa, chiếc tủ gỗ cũ kỷ được dùng làm bàn thờ cùng hai chiếc giường nhỏ. Ngày trước, khi sức khỏe tốt, cụ Khuyên còn đi làm thuê kiếm tiền mua thuốc cho con. Bây giờ, sức cùng lực kiệt, không còn tiền mua thuốc, cụ đành bất lực đứng nhìn con p.há p.há.ch hàng ngày.
“Không ít lần nhìn con đuối sức, không còn khả năng đ.ậ.p p.h.á, nằm lả đi dưới nền nhà, trên người không m.ả.nh v.ải, cổ tay bị xích t.ứ.a m.á.u, tôi chỉ biết bất lực đứng ngoài nhì.n, thương lắm”, cụ Khuyên xót xa.
Dù nghèo khó, bị con đ.á.nh đ.ậ.p thường xuyên nhưng cụ Khuyên vẫn cố gắng ăn uống đều đặn. Cụ không cho phép bản thân bị ốm đau, kiệt sức. Cụ sợ nếu nằm xuống thì hai đứa con mắc tâm thần chẳng ai cưu mang, chăm sóc.
“Đến chừng này tuổi rồi nhưng tôi rất sợ chết. Nhìn con thế này tôi làm sao mà an lòng nhắm mắt được đây. Cũng một phận người nhưng sao đàn con tôi phải gánh quá nhiều bất hạnh, sống không bằng chết. Chỉ mong ông trời cho tôi sức khỏe để được lo cho chúng bữa cơm qua ngày”, cụ Khuyên nghẹn lời chia sẻ.
Theo Emdep