Tại sao bạn lại sợ ma? Phật dạy niệm Phật thật thành tâm để trấn an nỗi sợ hãi
Yếu bóng vía hay sợ ma thì nên Niệm Phật nhiều, Niệm Phật thật thành tâm. Mỗi câu Niệm Phật thành tâm thì có 25 vị Bồ-tát gia trì. Có Bồ-tát gia trì thì còn ma nào dám chọc nữa mà sợ?
Thiếu niềm tin vào Phật pháp mới sợ ma. Không hiểu Phật pháp mới sợ ma. Thường làm việc ma mới gặp ma. Tâm ma mới gặp ma.
Tục ngữ thế gian có câu, “Ma bắt coi mặt người ta, mặt ai méc-méc thì ma bắt hoài”. Vậy thì đừng sợ bậy bạ nữa nhé.
Tâm sợ ma thì tâm luôn nghĩ đến ma.
Tâm luôn nghĩ tới ma thì ma cứ hiện mãi trong tâm. Ma hiện mãi trong tâm thì tâm thấy ma hằng ngày. Tâm thấy ma hằng ngày tức là hằng ngày đang sống với cảnh ma. Sống với cảnh ma thì dễ thành ma. Thân là người mà tâm là ma thì làm sao có ngày giải thoát?
Đây chính là tự mình trói buộc mình đó. Tự mình tạo tất cả cảnh giới xấu cho chính mình. Nhất thiết duy tâm tạo. Tâm chấp vào đâu sẽ đi về cảnh giới đó. Do đó, nếu cứ nghĩ về ma thì sau khi chết dễ đi về đường ma. Thế gian gọi là, “Sống làm người, chết làm ma”, thật oan uổng vô cùng! Tất cả đều tại chính ta muốn vậy. Làm ma khổ lắm, sướng ích gì đâu mà chạy theo con đường đó?!…
Tại sao lại gặp ma? Vì không hiểu pháp Phật.
Vì không làm theo lời Phật dạy, mà lại làm ngược lại kinh Phật. Phật dạy “Ức Phật, Niệm Phật” thì gặp Phật. Còn mình lại”Ức ma, niệm ma”, thì tương lai nhất định gặp ma. Gặp Phật hay gặp Ma đều do chính mình tưởng tới, nhớ tới, niệm tới. Tất cả đều do chính tâm mình tạo ra cả.
Như vậy, gặp Phật hay gặp Ma đều do chính mình muốn chứ có ai tạo ra cảnh tượng này đâu. “Gặp Phật” chắc chắn phải hay hơn là “Gặp Ma” chứ.
Hiểu đuợc đạo lý này, thì xin thành tâm khuyên người nào sợ ma đó hãy mau mau từ bỏ ý niệm này đi. Bỏ đi là hết, tất cả đều được giải quyết.
Nhìn xác người chết mình sợ ma vì mình đang nghĩ đến người đó có linh hồn, linh hồn không còn trong cái xác nữa thì thành ma. Xin hỏi, khi nhìn một xác chết của con heo tại sao mình không sợ? Có lẽ mình cho rằng con heo không có linh hồn chăng?
Quá sai lầm!
Phật dạy, tất cả mọi sanh vật đều có Tánh-Linh. Tánh-Linh này là Phật. Tánh-Linh bình đẳng, với Thánh không ngộ, với phàm không mê, với người không hơn, với vật không kém. Tánh-Linh vẫn là vậy. Mê hay Ngộ, hơn hay kém… đều do chính chúng sanh tạo lấy mà thôi.
Người thế gian mê muội nên hạ cấp Tánh-Linh này xuống thành “Linh Hồn”, “Vong Hồn”, “Du Hồn”, hoặc thành “Ma”. Khi mê, thấy chúng sanh giống như Ma. Sợ sệt!… Ngộ rồi thấy chúng sanh đều là Phật. Cung kính…
Rõ ràng, Phật hay Ma đều do tự tâm, kính hay sợ cũng do chính tâm của mình tạo ra.
Ví dụ cụ thể, một người không biết đường tu, ngu muội tham chấp vào gia tài, điền sản, quyến luyến nhà cửa, khi chết dễ dàng đầu thai thành loài bàng sanh, như con heo trong chuồng. Thân là heo mà linh hồn của con heo đó trước đây lại chính là người chủ trong gia đình đó. Khi còn làm người thì được cung kính, nể vì. Khi làm heo rồi bị khinh bỉ, hất hủi…
Người sợ ma, không dám nhìn xác người, mà lại vui vẻ nhìn xác heo chết. Không ngờ xác heo và xác người tuy hai mà một…
Người ngồi gần người chết thì sợ mùi “Tử khí” mà lại mạnh dạn banh xác con heo, lóc xương, cắt mỡ, tìm miếng thịt nạc. Bên xác người chết, thì được thành kính, tụng kinh, Niệm Phật, thắp hương, đốt trầm… mà lại sợ, trong khi mổ xẻ xác heo thì phẩn tiểu khai thối, máu thịt tanh hôi… mà nhiều người lại thấy thơm! Đâu là ma, đâu là Phật đây?
Chúng ta đâu có biết rằng, trong lúc banh thây con heo ra tìm miếng thịt nạt, thì có một linh hồn đang nhìn mình chăm chăm, đang căm hờn tột độ, đang nguyền rủa thậm tệ, và chúng thề quyết sẽ trả mối thù sát mạng phân thây này…
Cách biệt giữa Ma và Phật chỉ có Mê và Ngộ. Người chưa muốn Vãng Sanh thành Phật vì chưa Ngộ. Người cứ nghĩ tới Ma vì đang Mê. Mê làm Ma, Ngộ làm Phật.
Ngộ ra đạo lý này thì thấy chính mình là một vị Phật, một vị Phật thì an nhiên, thanh tịnh, sống thì Niệm Phật, khi xả bỏ báo thân thì về Tây-phương gặp A-Di-Đà Phật, thành Phật, tận hưởng an vui cực lạc, giải thoát. Sống chết tự tại, còn gì nữa mà lo?
Không chịu ngộ ra đạo lý này thì mê muội cứ tiếp tục mê muội. Mê muội thì sống mà tâm thần bất tịnh, không an, sợ ma… Khi chết thì tâm hồn hoảng hốt, kinh hãi, không còn sáng suốt, mù mù mịt mịt, bị ma dẫn theo cảnh ma, để thành ma, đời đời kiếp kiếp lang thang khổ cực. Làm sao được vui đây!
Hãy mau mau ngộ đi. Sống thì Niệm Phật Hộ Niệm cứu độ chúng sanh. Chết thì liệng báo thân đi, Vãng Sanh về Tịnh-độ một đời cực lạc, sung sướng, thành tựu đạo quả. Vui quá.
A-Di-Đà -Phật
CS Diệu Âm Minh Trị (Úc Châu)