Người thành công sẽ không tiếc lời khích lệ, người thất bại lại không tiếc sức sát phạt lẫn nhau…
Người thành công luôn tìm kiếm đối tác để cùng hợp tác và chia sẻ cơ hội. Còn người thất bại, trái lại luôn khiếp sợ, lo lắng mình và người khác bị trộn lẫn vào nhau.
Trong một buổi diễn thuyết, người diễn giả đưa cho mỗi khách mời một quả bóng. Sau đó, anh yêu cầu mỗi người viết tên mình lên đó. Có hơn 30 người tham gia trò chơi này. Những quả bóng ghi tên vừa ráo mực đã được tập trung đặt vào một căn phòng bên cạnh.
Diễn giả bắt đầu đọc luật chơi:
“Trong vòng 5 phút, mỗi người đều phải tìm lại quả bóng có ghi tên mình trong rổ bóng”.
Sau đó, khán giả được một phen cười vỡ bụng khi chứng kiến cảnh cả 30 người ào ào xông vào căn phòng, chen lấn, xô đẩy để tìm quả bóng của mình. Cảnh tượng lúc đó thật hỗn loạn.
5 phút qua đi, vị diễn giả rung chuông hết giờ. Có 7 người tìm được quả bóng của mình tiến ra phía trước sân khấu. Khán giả lại được một phen cười đau bụng khi ai nấy mặt mũi bơ phờ, tóc tai bờm xờm, mặt mày đỏ gay, ôm quả bóng trong tay mà thở hổn hển.
Đoạn, diễn giả cầm mic trên tay, vẻ mặt bình thản, thủng thẳng tuyên bố: “Xin quý khán giả hãy yên lặng. Chúng ta sẽ có một chút thay đổi“. Anh phổ biến luật chơi mới:
“Bây giờ mọi người hãy với lấy bất kỳ quả bóng nào gần mình nhất và đưa nó cho người có tên ghi trên đó“.
Thật đáng ngạc nhiên là chưa đầy 2 phút, mọi người đều nhận được quả cầu có ghi tên mình. Bầu không khí lại rất hòa ái. Ai nấy tay bắt mặt mừng, hồ hởi nhận lại quả bóng của mình và không quên mỉm cười, nói lời cảm ơn tới đối phương.
Kết quả là có hơn 20 người xếp thành một hàng dài trên sân khấu. Người nào người nấy đầu tóc vẫn chỉnh tề và rất thư thái, khác hẳn với cảnh tượng vừa diễn ra trước đó không lâu. Mọi người đặt quả bóng trước mặt, đứng dàn hàng và bắt chéo những đôi bàn tay vào nhau, trông như những mắt xích trong cùng một sợi dây.
Khi khán giả còn đang ngơ ngác thì diễn giả cất lời:
“Thưa quý vị, trong cùng một căn phòng, cùng những gương mặt như nhau, nhưng hai lối tư duy và tâm thái khác nhau đã cho chúng ta thấy ngay sự khác biệt.
Ở trên sân khấu hôm nay chúng ta chỉ đang tham gia một trò chơi. Sau vài giờ nữa, ai nấy lại quay về với cuộc đời thực của mình. Nhưng trò chơi này lại miêu tả khá sống động về bức tranh tả thực trong xã hội của chúng ta.
Nếu mỗi người đều chỉ chăm chăm nhìn vào những thứ mình muốn và điên cuồng theo đuổi chúng thì dẫu phải vất vả mấy đi nữa cũng sẽ rất khó đạt được. Nếu chúng ta thay đổi cách nghĩ một chút, mở rộng thêm cái tâm của mình, mọi chuyện sẽ khác hẳn.
Trước khi chưa tìm được thứ mình mong muốn, hãy mang thứ đang có trong tay mình tặng lại cho người cần nó nhất. Nếu có thể làm được vậy, rất nhanh chóng mỗi người đều sẽ có thể nhận được thứ mà mình mong muốn lâu nay, và thế giới cũng sẽ trở nên thật khác.
Hơn nữa chuyện này cũng thể hiện một đạo lý khác mà chúng tôi muốn nhắn gửi đến quý vị:
Người thành công đều tìm kiếm đối tác để cùng hợp tác và chia sẻ cơ hội. Còn người thất bại, trái lại luôn khiếp sợ, lo lắng mình và người khác bị trộn lẫn vào nhau.
Người thành công đều muốn để ý tới sở trường của người khác. Còn người thất bại lại thường hay nhìn vào sở đoản của đối phương.
Người thành công không tiếc lời khen ngợi lẫn nhau. Còn người thất bại không tiếc sức sát phạt lẫn nhau”.
Khán giả trong khán phòng chợt lặng đi mấy giây, rồi đồng loạt đứng dậy vỗ tay hoan hô. Tiếng vỗ tay tưởng như không ngớt. Cả khán giả và những người trực tiếp tham gia cuộc thi đã có cho mình những phút giây sảng khoái và một bài học thật sâu sắc, ý nghĩa.
***
Càng nắm giữ mọi thứ chặt trong tay bao nhiêu, ta sẽ càng dễ đánh mất nó. Giống như trong tay cầm một nắm cát, nắm chặt mãi thì cát tuột qua kẽ tay rơi đi, còn buông hờ bao nhiêu, mở rộng bàn tay mà nâng niu thì sẽ có được cả mấy vốc.
Trước khi muốn nhận được, cần phải học cách cho đi, bạn nhé!