Lời kể của cao nhân tướng số nổi tiếng: Phạm tội tà dâm, hủy hoại vận mệnh cả đời
Liên Sanh tiên sinh là một vị cao nhân trong giới tâm linh, là bậc thầy tướng số nổi tiếng của Đài Loan. Ông đã quy y Phật gia, đã trải qua những năm tháng tu hành và có một số khả năng kỳ lạ. Dưới đây một vài câu chuyện tâm linh qua lời kể của ông.
Thần toán linh nghiệm, đoán mệnh như thần
Sự tích của tôi là những câu chuyện được người đời bàn luận hăng say. Ví như, có lần phó đội trưởng Ngụy Thanh Bình trong quân đội của tôi, thuộc đội đo đạc 5802, nắm chặt vài đồng xu trong tay, rồi hỏi tôi ở đó có bao nhiêu tiền. Tôi lập tức đáp: “24 đồng”.
Bản thân phó đội trưởng Ngụy cũng không biết đáp án. Anh ta liền đếm thử một lúc rồi trợn tròn hai mắt, quả nhiên trong tay có 24 đồng. Sự việc này khiến Ngụy Thanh Bình hoàn toàn tín tâm, sau đó anh ta cũng quy y Phật môn, hàng ngày chuyên tâm tụng kinh niệm Phật.
Lại một lần khác, có một gã răng sắt cười nhạo khi thấy người nhà tin tưởng thần toán của tôi. Khi đến chỗ tôi, anh ta không ngớt buông ra những phát ngôn điên cuồng, nói ra những lời châm chọc.
Anh ta hỏi tôi: “Ông có đoán được đêm qua tôi đã làm gì không?”.
Tôi trả lời: “Đánh mạt chược”.
Gã răng sắt ngẩn người ra một lúc, gần như không dám tin vào tai mình. Sao lại chuẩn như vậy được chứ? Anh ta lại nói: “Là đánh mạt chược, không sai, không sai! Nhưng mà, ông có thể tính ra là tôi đã thua bao nhiêu tiền không?”.
Thật đúng là một thử thách lớn, mọi người đều hồi hộp nhìn tôi.
Tôi trả lời: “880 đồng”.
Gã răng sắc mở to mắt vì kinh ngạc: “Chuẩn, chuẩn, chuẩn! Quả nhiên là chuẩn, chuẩn xác một cách thần kỳ, chuẩn đến nỗi thật khiến người ta không thể không tin. Trên đời sao lại có thể có chuyện như vậy được nhỉ”.
Mọi người vỗ tay hoan hô.
Gã răng sắt nói: “Vốn dĩ tôi chỉ thua có 800 đồng, thua rồi thì thôi, tôi bèn chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay lúc đó, người ngồi bên cạnh cho tôi mượn 80 đồng. Tôi nghĩ, 80 đồng đó làm được gì chứ, cứ coi như chịu thiệt chút vậy! Kết quả, 80 đồng cũng thua nốt, vừa khéo chỉ thua 880 đồng. Bản thân tôi thua 800 đồng, người khác giúp tôi thua thêm 80 đồng nữa, chính là như vậy”.
Lại có một lần, một chàng trai trẻ vốn không tin thần toán được người nhà dẫn đến chỗ tôi. Cậu ta chỉ núp ở góc tường, hoàn toàn không muốn bước đến gặp tôi.
Khi người nhà gọi tên, cậu ta lớn tiếng quát: “Thần toán chỉ là lừa gạt người ta, đều là trò bịp của bọn thuật sĩ giang hồ. Đều là lừa gạt, lừa gạt, lừa gạt, cả một phường lừa gạt!”.
Tôi rất điềm tĩnh trả lời: “Thế giới này có thật thì cũng có giả. Tất nhiên kẻ lừa đảo rất nhiều, nhưng sao cậu không tự suy xét xem ai là thật, ai là giả?”
Cậu ta lạnh lùng đáp: “Tôi mặc kệ, dù sao thì ông chính là phường lừa gạt”.
Tôi nói: “Tôi có thể biết được một số chuyện của cậu!”.
“Tôi không tin!”, cậu ta tỏ ra ương ngạnh.
Tôi nói: “Chân phải của cậu bị thương, hơn nữa còn chảy máu. Đêm qua cậu ngồi xe máy rồi bị ngã, đúng không?”.
Cậu ta trợn to hai mắt, nói: “Tôi không hề nói với bất kỳ ai, ngay cả người nhà cũng không. Dù gì thì chỉ một mình tôi biết thôi, sao ông có thể biết được chứ?”.
Cậu ta vén ống quần lên cho mọi người xem, trên chân phải quả nhiên có một vết thương, vết máu vẫn còn đó và đã được cậu ta băng lại.
Sau đó, cậu ta đi đến trước chỗ tôi ngồi và giơ tay biểu thị thán phục. Tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay hoan hô!
Vì sao vẫn có trường hợp không linh nghiệm?
Thông thường mà nói, những chuyện linh ứng trong thuật toán rất nhiều, nhưng cũng có lúc không linh nghiệm — Vì sao lại như vậy?
Một vị quan chức cấp cao họ Đặng muốn thăng lên làm cục trưởng, lúc ấy có ba người cùng cạnh tranh chiếc ghế này, lần lượt là họ Triệu, Trần, và Lương.
Họ Đặng đến hỏi tôi: “Tôi có thể nhậm chức cục trưởng hay không?”.
Tôi trả lời: “Có thể”.
Khoảng nửa năm sau, vị trí cục trưởng được bổ nhiệm không phải là họ Đặng, mà lại là họ Trần. Họ Đặng vô cùng tức giận liền đến chất vấn tôi: Ban đầu ông nói tôi có thể nhậm chức, sao hôm nay lại không được nữa, rốt cuộc là vì sao? Cái gì mà thần toán đệ nhất chứ? Há chẳng phải gạt người sao?
Ông ta nhất quyết yêu cầu tôi giải thích, còn tôi thì chỉ biết đỏ mặt tía tai, không nói được lời nào.
Tôi á khẩu đành ấp úng nói: “Thật ra tôi không biết vì sao lại như vậy… Tôi chỉ nghe Thần Phúc Lộc nói, ngài ấy bảo thế nào thì tôi trả lời như thế…”
“Thần Phúc Lộc? Thần Phúc Lộc nào chứ?”.
“Thần Phúc Lộc là vô hình”.
“Hoang đường! Nói với ông thật là phí lời!”, họ Đặng bất mãn.
Khi thần toán của tôi không còn chuẩn nữa, mọi người đều tìm đến chất vấn tôi, lúc ấy tình cảnh của tôi mới thật trớ trêu, tinh thần cũng tự nhiên suy sụp. Những lúc như vậy thật sự chỉ biết kêu khổ với ông Trời.
Nhưng rồi…
Đúng lúc ấy, trước mắt tôi sáng rực lên, Thần Phúc Lộc hiện ra, ngài viết một chữ “Dâm” cho tôi xem. Tôi còn thấy rõ ràng dưới chữ “Dâm” là ngày nào tháng nào.
Tôi nói với họ Đặng: “Ông đã phạm giới dâm!”.
Họ Đặng nói: “Không có”.
Tôi nói cụ thể ngày tháng, họ Đặng vẫn kiên quyết phủ nhận: “Không có”.
Tôi choáng váng, rõ ràng là chính tay Thần Phúc Lộc viết chữ “Dâm”, lại có cả ngày tháng cụ thể nữa, sao lại có thể sai chệch được nhỉ? Tôi bối rối.
Tôi nói: “Ông hãy nhớ kỹ một chút xem sao”.
Họ Đặng nghĩ ngợi một lúc, lại tính lại ngày tháng một cách kỹ lưỡng, vẫn trả lời: “Không có”.
Lúc này, Thần Phúc Lộc chỉ thị cho tôi thấy, thì ra họ Đặng từng nhìn trộm cô gái nhà hàng xóm tắm. Tôi nghe Thần Phúc Lộc nói là “nhìn trộm con gái người ta tắm”, trong lòng rất muốn cười, chỉ là không dám cười ra mà thôi.
Tôi nói với họ Đặng: “Không phải là tư thông, mà là nhìn trộm cô gái hàng xóm tắm”.
Đặng vừa nghe xong, đến lượt ông ta choáng váng, không thể nói thêm được lời nào nữa, chỉ cúi gầm mặt xuống mà đi.
Đáng lẽ họ Đặng đã được ngồi vào chiếc ghế cục trưởng. Nhưng vài tháng trước đó, có một cô nàng độc thân chuyển đến nhà bên, cô gái này dung mạo xinh đẹp, người cũng hào sảng phóng khoáng, thế nên Đặng để ý đến cô ấy nhiều hơn.
Nhà Đặng có một cửa sổ, vừa khéo lại đối diện với phòng tắm của nhà hàng xóm.
Vào ngày tháng ấy, khi cô gái hàng xóm tắm gội đã quên kéo rèm lại, vừa khéo bị Đặng bắt gặp. Thế là Đặng liền lấy ống nhòm ra, trong miệng tấm tắc khen không ngớt lời, trong lòng cũng cực kỳ phấn khích. Miệng lẩm bẩm rằng: “Có thể cùng với cô nàng một lần phong lưu, cũng không uổng phí một kiếp này!”. Mắt thấy lòng nghĩ, trong tâm bồn chồn thật khó mà đè nén cho được.
Thần Phúc Lộc nói với tôi: “Tuy chuyện giữa Đặng và cô nàng hàng xóm vẫn chưa thành, nhưng khi Đặng bắt gặp người ta tắm gội, lẽ ra phải tránh ngay lập tức. Vậy mà ông ta không những không tránh mà còn cố tình nhòm trộm, không những mắt động mà tâm cũng động theo. Cái tâm dâm dục hễ khởi phát, thì cho dù không làm chuyện tà dâm cũng đã phạm phải giới dâm rồi. Bởi vậy ông ta mới bị tước đi lộc vị như thế”.
Vạn ác dâm đứng đầu, người phạm tội tà dâm không có vận mệnh tốt
Lại có lần, một vị trung tướng tên là Lữ Cố đến chỗ của tôi. Lữ Cố nói: “Liên Sanh tiên sinh, nghe nói ông là thần toán đệ nhất, vậy nên hôm nay tôi đặc biệt đến diện kiến ông. Nhớ thời còn trẻ, bố mẹ tôi có mời một vị Diệp sư phụ mệnh danh là “thiết bản thần toán” đến nhà. Ông ấy bói quẻ cho tôi, nói tôi 18 tuổi sẽ là thủ khoa đại học, sau đó vào văn phòng nghiên cứu quân sự, 27 tuổi lấy được học vị tiến sĩ, 30 tuổi sang Mỹ, lại lấy được học vị tiến sĩ khác, đến 53 tuổi sẽ thăng lên làm thượng tướng”.
Lữ Cố nói tiếp:
“Vị sư phụ này không phải hạng thường. Nếu muốn thỉnh mời ông ấy xem tướng mệnh, nhất định phải trả tiền lớn; mà ông ấy cũng kén chọn người, vận mệnh tầm thường là ông ấy không xem; đồng thời phải chọn ngày hẹn trước chứ không phải muốn xem lúc nào cũng được.”
“Diệp sư phụ xem cho tôi vô cùng chuẩn xác, đúng là năm 18 tuổi tôi giành thủ khoa đại học toàn quốc. Tuy vậy, chuyện học vị tiến sĩ năm 27 tuổi lại sai kém một chút, tới 29 tuổi tôi mới lấy được học vị. Năm 30 tuổi sang Mỹ, lấy được học vị tiến sĩ khác là thật. 53 tuổi thăng làm thượng tướng, cái này thì chệch rồi, đến nay tôi đã 56 tuổi, vẫn chỉ là trung tướng mà thôi, chức vị thượng tướng thật quá xa vời. Tôi muốn hỏi Liên Sanh tiên sinh, xin ông hãy xem thử vận mệnh một đời của tôi, đến lúc nào mới được thăng chức thượng tướng đây?”.
Tôi bèn dùng phương pháp Thần toán, tay bấm thủ quyết chữ “Lộc”, lại bấm thủ quyết thời thần, cuối cùng dùng thủ quyết “thỉnh mời”. Tôi niệm: “Chú khởi phiên vân nhiễu hải, chỉ hướng pháp giới hư không, động xử như thược khai tỏa, tịnh xử như nhật phá hồng, chiếu kiến âm dương giao cảm, hiện xuất tư lộc tiên ông. Cấp cấp như thái thượng lão quân luật lệnh”. Niệm chú ba lần. Sau đó, Thần Phúc Lộc như đốm sao sáng, từ từ biến lớn, hiện ra ngay trước mặt.
Tôi hỏi vận mệnh của Lữ Cố, Thần Phúc Lộc trả lời cũng giống hệt như tiên đoán của vị Diệp sư phụ kia.
Tôi lại hỏi: “Cớ sao lấy bằng tiến sĩ lại chậm mất hai năm vậy?”.
Thần Phúc Lộc trả lời: “Vốn dĩ ông ta có thể lấy được học vị tiến sĩ như kỳ hạn. Tuy vậy sau một lần nhậu nhẹt, ông ta lại cùng đám bạn học đến chốn ăn chơi, sau đó lại còn qua đêm với kỹ nữ. Bởi vậy, đã trễ mất hai năm”.
Tôi hỏi: “Một đêm trác táng lại trễ mất hai năm ư?”.
Thần Phúc Lộc đáp: “Đừng mê đắm chốn lầu xanh lả lơi mộng mị, là người quân tử phải biết quý tiếc thân mình như giữ ngọc quý vậy. Chỉ e ngọc rơi xước xát, cuối cùng khiến ngọc trắng nhuộm đen, tán tài hại mệnh lỡ mất kiếp người, lây nhiễm bệnh độc mà rước đại họa vào thân”.
Thần Phúc Lộc nói thêm: “Trễ mất hai năm chỉ là hình phạt nhẹ, nếu nhiễm HIV thì đã chết từ lâu rồi”.
Tôi đớ lưỡi không nói gì thêm, tôi lại hỏi Thần Phúc Lộc: “Lữ Cố đáng lẽ 53 tuổi được tấn thăng làm thượng tướng, nay đã 56 tuổi rồi mà vẫn chỉ là trung tướng thôi, hơn nữa còn chưa từng đảm nhậm chức vụ quan trọng, rốt cuộc là vì sao?”.
Thần Phúc Lộc viết ra hai chữ cho tôi xem, hai chữ này là: “Mạc Thư”.
“Mạc Thư là ý gì đây?”. Tôi rất hiếu kỳ.
Thần Phúc Lộc nói: “Tên người”.
“Người này có quan hệ với Lữ Cố?”.
“Tất nhiên”, Thần Phúc Lộc nói: “Lữ Cố có thể được xem là tài sĩ thế gian, văn võ song toàn. Thời trẻ phạm một lần tà dâm nên trễ mất hai năm công danh, ấy chỉ là hình phạt nhỏ. Đến tuổi trung niên không biết sửa sai, lại còn ham thích nam sắc. Mạc Thư là cấp dưới của ông ta, tuổi trẻ tài hoa, dung mạo anh tuấn, Lữ Cố cùng Mạc Thư qua lại đã 8 năm rồi. Lữ Cố quan chức đến trung tướng kể ra đã may mắn lắm rồi, làm sao có thể mơ tưởng chức quan thượng tướng đây? Ông ta chỉ biết lộc vị của mình lại không biết nghiệp chướng mà mình đã gieo nên”.
“Lữ Cố sau này sẽ thế nào?”. Tôi hỏi.
“Không chỉ ông ta phải chịu tội nghiệp mà báo ứng còn giáng xuống con trai ông ta”.
“Con trai ông ta thế nào?”.
“Chết trẻ không người nối dõi”. Thần Phúc Lộc nói.
Tôi nghe xong giật mình kinh hãi.
Tôi nói với Lữ Cố nguyên nhân vì sao bằng tiến sĩ của ông ta bị trễ hai năm, Lữ Cố trả lời: “Đúng là có chuyện như vậy. Lúc còn trẻ, mọi người cùng đi, nhất thời ham vui, tôi không nghĩ lại như vậy, thật sự đã trễ mất hai năm”.
Còn về chuyện vì sao ông không thể làm thượng tướng? Tôi viết ra hai chữ “Mạc Thư” cho ông ấy xem, ông ấy vừa nhìn thấy liền cúi đầu không nói lời nào.
“Có chuyện như vậy không?”, tôi hỏi.
“Có”, Lữ Cố gật đầu.
Lữ Cố đứng dậy, nói với tôi: “Liên Sanh tiên sinh, ông quả nhiên là thần toán đệ nhất. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ rằng vận mệnh con người tuy đã có trời định, nhưng trên thực tế cũng sẽ cải biến, biến tới biến lui, suy cho cùng cũng bởi tâm mình cả”.
Tôi gật đầu: “Nói rất hay, mong ông tự tâm thể hội, tránh gặp phải báo ứng!”.
Không lâu sau, con trai duy nhất của Lữ Cố quả nhiên đã gặp phải tai nạn xe cộ, đúng thật là không người nối dõi. Thần Phúc Lộc đúng thật là linh ứng!
Làm bại hoại người tu, long đong lận đận cả một đời
Có một người tên là Viên Mậu, là giám đốc của một công xưởng sản xuất kim loại. Thời trẻ Viên Mâu từng đến hỏi chuyện, tôi đáp: “15 năm sau, trở thành đại phú thương”.
Thế nhưng, hơn 10 năm sau đó công xưởng của Viên Mậu phải đóng cửa. Bởi ông ta vay mượn quá nhiều, nợ nần chồng chất, đã phải trốn sang nước ngoài, từ đó sống lưu vong nơi đất khách quê người, không thể trở về quê nhà được nữa.
Cuộc sống của Viên Mậu ở nước ngoài rất vất vả, ông bày bán hàng rong ở chợ đồ cũ, thu nhập rất ít ỏi, cũng có lúc phải làm qua thợ xây. Từng là giám đốc công xưởng oai phong bệ vệ, ngày nay lại bò lên bò xuống, dầm mưa dãi nắng trên nóc nhà người ta, kết quả ông không chịu được khổ nên cũng xin thôi việc.
Sau đó Viên Mậu chuyển sang làm công ở một nhà hàng, gắng gượng sống tạm qua ngày.
Về sau, Viên Mậu biết tôi cũng đang ở nước ngoài, ông đã đi xe khách suốt 3 ngày 2 đêm đến tìm tôi.
Sáng sớm hôm ấy, khi tôi vừa thấy ông ta thì giật cả mình. Viên Mậu ngày trước áo quần sang trọng, đầu tóc óng mượt, mỗi lần ra ngoài đều có xe hơi đưa đón, tài xế và thư ký hộ tống. Còn Viên Mậu giờ đây, một đầu hai thứ tóc, lôi thôi lếch thếch, trên mình mặc chiếc áo khoác đã cũ rách, mặt đầy nếp nhăn, hình dung tiều tụy, khổ sở vô cùng, trông thật sự tội nghiệp.
Tôi mời ông ấy vào nhà rồi rót một ly sữa nóng cho ông ấy, lại mời ông ấy ăn bánh mỳ, ngay cả bữa sáng ông ấy vẫn chưa ăn.
Viên Mậu nói: “Thần Phúc Lộc nói sau 15 năm tôi sẽ trở thành đại phú thương, nhưng hôm nay thì sao nào!?”
“Tính đến nay đã mấy năm rồi?”, tôi hỏi lại.
Viên Mậu bấm tay đếm thử: “Vừa khéo 15 năm, Thần Phúc Lộc không chuẩn chút nào, thần toán của ông cũng không linh nghiệm!”.
Tôi không nói được lời nào.
Viên Mậu mặt đầy uất hận và tủi thân, hỏi: “Sao lại không linh nghiệm vậy?”
“Cái này…”
Viên Mậu nói: “Năm đó, khi công xưởng làm ăn rất phát đạt, tôi cũng đã mời ông đến xem phong thủy địa lý. Tôi nghe theo ý kiến của ông, đã chỉnh sửa lại những chỗ thiếu sót, cũng đã mời ông dự đoán, ông nói 15 năm sau nhất định đại phát, 15 năm sau là thời điểm đỉnh cao nhất của đời người. Thế mà hôm nay, đúng kỳ hạn 15 năm, tôi lại sa sút đến mức này, ông nói thế nào đây?”.
“Tôi, tôi cũng không biết ….”. Tôi mồ hôi ra ướt cả trán.
Viên Mậu nói: “Bây giờ, tôi đã đến bước đường cùng, ông nói tôi phải làm sao đây?”.
“Để tôi xem lại giúp ông xem thế nào?”.
“Xem? Còn xem cái gì nữa?”. Ông ấy dường như có chút nổi nóng.
Tôi nhắm nghiền hai mắt, bỗng nhìn thấy Thần Phúc Lộc, hai tay mỗi tay dắt theo một đứa trẻ.
“Là con của ai đây?”, tôi hỏi.
Thần Phúc Lộc đáp: “Là hai đứa con còn trong trứng nước của Viên Mậu”.
À! Tôi biết rồi, Viên Mậu trong khoảng thời gian hơn 10 năm này đã sát sinh, vậy nên mới có hai tiểu vong linh này.
Tôi nói: “Viên Mậu, ông đã sát sinh, người đàn bà của ông đã phá thai, giết chết hai sinh mệnh”.
Viên Mậu nói: “Tội phá thai có nghiêm trọng đến mức như vậy không?”.
Thần Phúc Lộc lại hiện ra, lắc đầu chỉ ra cho tôi thấy. Ngài chỉ tay ra, trong khoảng không bất chợt xuất hiện một am ni cô, một ni cô trẻ trung xinh đẹp bước ra, hai tay dắt hai đứa trẻ ban nãy.
Lần này tôi mới hoảng hồn, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Tôi nói: “Viên Mậu, ông đã làm ô uế tăng ni! Hai vong linh lúc nãy là của vị ni cô đó với ông, đúng không?”.
Lần này, đến lượt Viên Mậu trán đổ hồ hôi.
“Cái này… cái này… vị ni cô đó cũng thích tôi mà!”.
“Ài!”. Tôi thở dài: “Hòa thượng và ni cô đều là những người tu hành thanh tịnh, nếu như dẫn dụ họ thì tội lỗi này nặng gấp vạn lần. Ông không ước thúc hành vi, đi làm ô uế tăng ni, có hai đứa con, rồi lại phá bỏ, đây là tội nghiệp lớn biết chừng nào. Thảm cảnh ngày hôm nay đều là ông tự mình chuốc lấy cả”.
“Là như vậy ư?”.
“Đương nhiên rồi”, tôi trả lời.
“Sau này tôi phải làm sao đây?”.
“Phát thệ trì giới, tôi cho rằng ông cần phải viết sớ văn, liệt ra tên họ và bát tự của ông, ký tên, lập lời thề với trời đất, đốt văn thư, tỏ rõ với trời rằng từ nay thành tâm sám hối sửa sai. Từ giờ trở đi, ý niệm hành vi cần phải thận trọng dè dặt, hoàn toàn dứt tuyệt tà dâm, mãi mãi cắt đứt gốc rễ tội lỗi, quay lại con đường ngay chính. Không chỉ như vậy, về sau lòng ôm giữ thiện niệm, lúc nào cũng khuyên người hoặc ấn tống kinh thư, khuyên người khác đừng phạm giới dâm. Người ta thường nói, dứt bỏ dâm tà, được thêm phúc báo, cũng có thể tránh bị đọa lạc vào ba nẻo ác. Ông hãy dốc lòng thực hiện đi vậy”.
Viên Mậu nghe xong, luôn miệng khen chí lý.
Có một bài thơ từ về giới dâm trong giới tu hành rằng:
“Người ta đã tu hành xuất thế,
Há được phép tán tỉnh tìm vui,
Bại hoại giới hạnh danh dự người,
Làm ô uế đất Phật thanh tịnh.
Mắt Thần soi sáng như ánh điện,
Nam nữ tư tình thấy rõ ràng,
Hình phạt địa ngục họa không nhẹ,
Chớ để thân mình chịu đọa đày”.
Tiễn Viên Mậu về, tôi biếu ông ấy hai nghìn Mỹ kim, mong rằng ông ta có thể làm lại từ đầu.
Về chuyện của Viên Mậu, tôi có đôi chút cảm nghĩ…
Có thể quý vị đã từng xem qua bộ phim có tên là “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”. Nội dung phim kể về tình cảm vương vấn của một cha xứ Thiên Chúa giáo và một cô gái. Đối với cha xứ, cô gái luôn khởi dục niệm và mong muốn chinh phục.
Với bộ phim này, tôi liên tưởng rằng…
Tín nữ dẫn dụ tỳ kheo, tín nam dẫn dụ ni cô, hòa thượng và ni cô — những chuyện như vậy, không phải không có. Nhưng khi gặp phải những chuyện này, giới truyền thông đều rất hứng thú, lập tức đưa tin ồ ạt. Không kể có thật hay không, chỉ cần là chuyện xấu của người tu hành, chỉ cần thu hút nhiều người vào xem, thì người ta bất chấp lương tâm mà tuyên truyền rầm rộ. Trào lưu thời nay đã biến đổi, giới truyền thông có bản lĩnh làm điên đảo thị phi, còn sự thật thì có mấy ai hiểu được?
Người tu hành nếu phạm tội tà dâm, thì xét theo nhân quả lại càng đáng sợ hơn. Đây chính là đã biết đến Pháp mà lại phạm pháp. Trong kinh điển có nói, quả báo mà những người phạm lỗi tà dâm phải nhận là vợ chồng không tiết hạnh, tuyệt tử tuyệt tôn, sau khi chết sẽ phải đọa lạc vào ba ác đạo, trở thành súc sinh, ngạ quỷ, trăm nghìn vạn kiếp cũng không thoát ra được, biết bao giờ mới đắc lại thân người?
Người phạm tà dâm sẽ mất đi công danh địa vị, bại hoại danh dự, hao tổn phúc báo. Người hay tà dâm, thân thể già yếu lắm bệnh tật, khó được trường thọ. Trên ảnh hưởng thì toàn xã hội khinh bỉ, kết oán thù sâu, cuối cùng là danh dự đều tiêu tan hết!
Thiện nam tín nữ mà dẫn dụ người tu hành, hay giữa người tu hành phạm giới với nhau, đây chính là đứng đầu trong “vạn ác dâm vi thủ”. Vậy nên, Đức Phật đưa ra giới luật rằng, trong năm giới của đệ tử xuất gia thì giới dâm là nghiêm trọng nhất. Các bậc Thánh nhân xuất thế, hiền nhân nhập thế, đạt sĩ (trí thức lớn) rõ đạo, từ sớm đã nhìn thấu được bản chất của tội ác này.
Chuyện kể ra trên đây, tôi chỉ đang dốc lòng khuyến thiện, mong là người đời có thể thoát khỏi bến mê, tỉnh táo nhận ra cám dỗ của thế tục mà đạt đến cực lạc thanh tịnh, có như vậy mới nhận được thiện báo sau này.
Theo daikynguyenvn