Hồn thai nhi ở cõi âm oán hận quyết trả thù cha mẹ vì đã phá thai
A Di Đà Phật! A Ngọc hướng về Phán Quan hành lễ. Phán Quan đang xử lý án hồn trẻ tại “Thành Thác Oan Khóc”.
Tôi nghe thấy có hồn trẻ gái đang kêu lớn: “Tôi hận các ngươi, hận chết các ngươi, vĩnh viễn cũng không tha cho các ngươi, các ngươi đời đời kiếp kiếp cũng không được chết tốt, vĩnh viễn cũng không tha cho các ngươi, ta nhất định sẽ quay lại tìm các ngươi báo thù.”
Nó một mực kêu lớn trong đau khổ. Oa! Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà có tâm oán hận thật lớn. Đứa hồn gái này trông có vẻ lớn hơn những hồn trẻ khác, Phán Quan nói hồn gái này chỉ mới 6 tháng; sau khi cha mẹ biết là con gái, lần thứ hai bị phá thai, hai lần đều là 6 tháng bị phá thai, do đó hồn gái thượng cáo Diêm Vương, Diêm Vương phê chuẩn nó tiếp tục nhập thai đòi nợ.
Qua đó câu thông với đứa trẻ này xem sao, tôi niệm một câu A Di Đà Phật cho nó, hỏi nó tại sao thống hận cha mẹ như vậy? Hay là thôi đi đừng tìm bọn họ nữa, dù sao bọn họ cũng không muốn có con gái, ngươi đầu thai rồi bọn họ cũng không đối xử tốt ngươi đâu, sao mà khổ thế? Đứa trẻ này lại kêu khóc oa oa.
Nó nói không được, bất luận đi đến chân trời góc bể, cũng phải trả thù, nhất định không buông tha bọn họ, nó nói trong tức giận và kích động rằng bọn chúng đã giết hại nó lần thứ hai rồi; khi nạo thai lần thứ hai, bác sĩ có nói làm như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng cha mẹ nó nói quan trọng nhất là giữ cho người lớn an toàn còn đứa nhỏ thì không cần, do đó sẽ sử dụng phương pháp xử lí có lợi cho người lớn.
Đứa trẻ gái khóc mà nói tiếp, lúc đó tay chân nó dùng hết sức đá trong bụng mẹ, hy vọng có thể sớm ra ngoài, nhưng bác sĩ đã dùng tay ấn vào đầu nó chích một liều thuốc, sau đó nó đột nhiên cảm thấy toàn thân tê đau không còn sức nữa; rồi bác sĩ dùng kéo cắt đi tay phải hai miếng, dùng kiềm gắp ra, lại cắt đi chân nó 4 miếng, rồi dùng máy hút ra, lúc đó nó cảm thấy lạnh lẽo đến cực đau và nhức xương, thân mình cũng như vậy.
Đứa trẻ gái vừa khóc vừa nói: “Phần đầu, cái tai và con mắt bị cắt đi từng miếng từng miếng, đặc biệt là cắt đầu rất đau, phần đầu bác sĩ cắt rất nhiều lần, lại dùng cái móc hình dao nhọn móc tôi ra, lại dùng kiềm gắp tôi ra v.v… Mỗi khi bác sĩ cắt tôi một miếng thì thân tôi đau đớn vô cùng, cả người không sức phản kháng, máu chảy liên tục không ngừng, loại đau khổ này tôi vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không quên đi được.
Đặc biệt là người bác sĩ phá thai lần này kinh nghiệm lại không được phong phú cho lắm, bà ta động tác chậm hơn người bác sĩ lần đầu, mà còn làm lỡ tay; vốn là có thể cắt ít đi vài miếng, nhân vì bác sĩ lỡ tay làm không tốt nên tạo thêm rất nhiều đau khổ, ví như: cây quậy, máy hút, móc câu v.v… đều dùng nhiều hơn lần trước, tất cả những đau khổ này đều do bọn chúng không cần tôi nữa mà tạo ra.
Tôi không gây phiền phức cho bác sĩ, vì bác sĩ có đề nghị sinh tôi ra nhưng bọn chúng không nghe, là bọn nó không cho tôi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, là lỗi của bọn nó, một lần lại một lần muốn tôi chết, tôi vĩnh viễn oán hận cả hai bọn nó, tôi muốn chúng nó không được chết tốt, vĩnh viễn không tha cho chúng nó.” Rồi lại một lần khóc la trong đau khổ nữa, ôi! Thật đúng là! Thật là tâm oán hận rất nặng nề vậy, xem ra đôi cha mẹ tại dương gian này phải tích cực sám hối vậy, thật ra sinh nam hay nữ có gì khác nhau đâu!
Phán Quan nói: “Hồn trẻ này đã được Diêm Vương nhiều lần phê chuẩn đầu sanh cùng một nhà cha mẹ đòi nợ, lần này hồn trẻ này có thể cầm lệnh bài trú trong tử cung của mẹ. Đợi khi nó thành hình người rồi thì lệnh bài này sẽ ở bộ phận sinh dục của nó, bác sĩ sẽ ngộ nhận nó là nam. Do đó đứa trẻ gái này sẽ được cha mẹ song thân yêu thương trong thời kỳ mang thai, mong chờ nó ra đời; tuy nhiên cuối cùng bọn họ sẽ thất vọng vì sinh ra con gái, đó là phán lệnh của Diêm Vương. Bọn họ không biết an phận giữ mình, phá hoại pháp kỷ âm luật, phạm tội giết người. Đôi cha mẹ này vốn có phước báo khá tốt, nhưng vì có hai lần phá thai, hành vi sát sinh này đã toàn bộ tiêu giảm gần hết phước báo và thọ mạng, sau này lại còn phải chịu đựng sự bất hiếu của trẻ này.
Thật ra cũng không phải Diêm Vương phán lệnh cho người cha mẹ này chịu khổ, chỉ có điều tự thân hai người này không tuân thủ định luật vũ trụ là không được giết người; nếu như lúc đầu mang thai bọn họ cho ra đời đứa con nhỏ thì không bị tiêu trừ gần hết phước báo và thọ mạng. Nhân như thế nào, quả như thế đó; bất luận là giết hại chúng sanh nào, tương lai cũng sẽ bị nó giết lại, đoản mệnh, nhiều bệnh là khó tránh. Bất luận thời đại khoa học phát triển mau chóng như thế nào, ba định luật âm đức căn bản của âm luật – cứu mạng người, thành toàn quả phụ thủ trinh tiết, chí thiện không để người biết, 3 hạng mục này vĩnh viễn không thay đổi. Tiêu chuẩn thiên địa nhân luân cũng vĩnh viễn không thay đổi, mỗi một sinh mệnh đều có quyền lợi sinh tồn.
Tại địa ngục mỗi ngày đều có quá nhiều hài nhi nhân vì phụ mẫu dương gian phá thai nên đến đây trình diện, âm luật sẽ nghiêm trị loại chúng sanh sát nhân này, cho dù khuyên người phá thai cũng sẽ bị giảm phước thọ, nói chi đến tự mình phá thai. Tương phản khuyên người không phá thai thì được tăng phước thọ, mỗi người trong sổ sanh tử tại âm phủ sẽ ghi một đại thiện công đức. Vì làm như thế là lợi mình lợi người.”
Phán Quan tiếp tục chỉ dạy A Ngọc nói: “Như nay chúng sanh dương gian đã nghiêm trọng khuyết hãm quan niệm nhân quả, cho rằng đứa trẻ chưa ra đời thì cái gì cũng không biết; nhưng thật ra, sau khi một sinh mệnh thọ thai thì giống y như một con người; duy chỉ có sinh mệnh chúng rất mỏng manh, nhưng chúng có trí nhớ, cũng có thể cảm giác đau khổ.
Đặc biệt là khi hồn trẻ đã thành hình người, bọn chúng có thể cảm giác đau khổ mạnh hơn một tầng so với khi thọ thai 1 tháng, như thế mà suy ra. A Ngọc con nghe thử sự tố cáo của hồn trẻ tại “Thành Thác Oan Khóc” thì sẽ rõ. Bệnh phụ khoa, đau lưng, đau đầu, các loại tật bệnh khó lành trên cơ thể những bà mẹ phá thai tại dương gian, đa số đều liên quan đến những hồn trẻ này.”
Xem thử “Thành Thác Oan Khóc”, đúng là thật sự rất lớn, năng lực của tôi thật không nhìn thấy được biên giới; trong đó tiếng khóc than liên tục không ngớt, nghe muốn điếc tai, đúng là tội nghiệp vô cùng vậy!
Trước khi về đi thăm lại đứa trẻ lúc nãy. Tôi nói: “A Di Đà Phật! Em gái nhỏ à, đừng khóc nữa. Nhớ sau khi đầu thai phải hiếu thảo với cha mẹ nha! Rốt cùng mẹ con mang thai 10 tháng cũng khổ lắm, vả lại oan oan tương báo lúc nào mới dừng; nếu như Diêm Vương đã cho lệnh bài, thì lần này sẽ không bị nạo phá nữa đâu.” Đứa trẻ gái tức giận trả lời không được, nói nhất định không tha cho chúng đâu.
Tôi nói: “Như vậy nha! Nếu như không có lệnh bài của Diêm Vương thì không biết bao giờ con mới đầu thai được, con nên cám ơn Diêm Vương ấy!”, nó nghe tôi nói như vậy thì bắt đầu không khóc, giống như là chấp nhận cảm ân Diêm Vương rồi. Tôi nói: “Con nên cảm ân ân đức của Diêm Vương!”, nó trả lời: “Phải cảm ân Diêm Vương nhưng vẫn không tha cho cha mẹ.”
“Được rồi! Em gái nhỏ, A Ngọc cần phải đi thôi, A Di Đà Phật! Hy vọng con về sau không phát sinh những chuyện không vui nữa, cố gắng bảo trọng nha.”
Hướng Phán Quan hành lễ! Đa tạ Phán Quan!
Trích từ Âm Luật Vô Tình
Thượng Quan Ngọc Hoa trước tác
Nguồn: duongvecoitinh.com