Giúp ông chủ mở cửa xe mỗi ngày, khi ông chết, người gác cổng mới phát hiện bí mật đau lòng
Đôi mắt đẹp này có thể giúp bạn cảm nhận sắc màu cuộc sống trọn vẹn hơn, nhưng cũng có những khi bạn bị chính nó phản bội. Bạn có biết khi nào thì đôi mắt sẽ phản bội bạn và điều bạn đánh mất là gì không?
Mục Đồng làm thuê cho một gia đình giàu có, công việc không quá áp lực chỉ đơn giản là mở cửa xe cho chủ nhà và gác cổng, nhưng thái độ của ông chủ luôn khiến anh cảm giác như mình bị hắt hủi. Mỗi sáng, khi xe ông chủ đi đến cổng, Mục Đồng đều gập đầu cúi chào và chiều về cũng vậy; nhưng anh chưa bao giờ nhận lại từ ông một cử chỉ đáp lại.
Cứ chiều về, Mục Đồng thường tranh thủ chạy ra bên ngoài tìm kiếm đồ ăn thừa trong túi rác bên ngoài biệt thự. Có lần, anh bị ông chủ bắt gặp, nhưng ông cũng không biểu hiện một thái độ nào trên nét mặt. Sự lạnh lùng của ông chủ khiến anh có một cảm giác khó chịu nổi lên trong tâm mình.
Cũng kể từ ngày đó, Mục Đồng thường hay thấy một túi giấy sạch sẽ, bên trong đựng rất nhiều thức ăn ngon được gói bọc cẩn thận đặt tại nơi mà anh vẫn lui đến tìm đồ ăn. Hôm đầu, anh nghĩ có lẽ ai đó đi siêu thị về để quên nên rất vui vẻ xách về cho mấy đứa con ở nhà.
Nhưng nhiều hôm về sau, ngày nào Mục Đồng cũng bắt gặp túi thức ăn ngon được đặt sẵn ở đó. Mục Đồng bắt đầu thắc mắc việc này thật kì lạ, sao ngày nào cũng lại có một túi thức ăn ngon được đặt ở đây nhỉ? Nghĩ miên man một hồi, rồi Mục Đồng lại tự nhủ, chắc Đức Phật thương tình nên ban lộc cho mình, còn không thì anh cũng chẳng cần quan tâm nó từ đâu đến, miễn sao ngày nào vợ con anh cũng không đói là được rồi.
Cho đến một ngày, tại căn biệt thự nơi Mục Đồng làm việc xảy ra chuyện lớn, ông chủ qua đời. Hôm đó, có rất nhiều người qua lại, vì bận việc đón khách nên Mục Đồng cũng chẳng còn thời gian nhớ đến túi đồ ăn nữa.
Mấy ngày qua đi, khi công việc quay trở lại bình thường, Mục Đồng lại đến tìm thức ăn như mọi khi. Chỉ có điều là, lần này anh không còn thấy túi thức ăn ngon được đặt sẵn ở đó nữa.
Ngày thứ nhất, Mục Đồng nghĩ chắc ai đã nhìn thấy nó và nhặt rồi. Tuy nhiên, qua ngày thứ hai và ngày thứ ba, anh cũng không còn thấy túi thức ăn như ngày xưa đâu. Dần dần, bữa ăn gia đình của Mục Đồng lại trở nên khó khăn khi thiếu những túi đồ ăn đó. Cuối cùng, anh nghĩ chỉ còn cách đề xuất tăng lương với bà chủ, nếu như bà không đồng ý chắc anh phải đi tìm một công việc mới có thể nuôi sống gia đình được.
Bà chủ của Mục Đồng là một người phụ nữ có vẻ mặt phúc hậu và thánh thiện; đôi lúc, Mục Đồng nghĩ thầm đúng là ông chủ chẳng xứng với bà. Khi nghe xong câu chuyện của anh, bà chủ tỏ ra rất ngạc nhiên, bởi vì trong suốt một thời gian dài, bà chưa bao giờ nghe anh phàn nàn về lương thấp hay thiếu thốn.
Thấy bà chủ như vậy, Mục Đồng cũng không muốn giấu diếm gì; anh đem hết câu chuyện về túi thức ăn kể lại cho bà. Bằng chất giọng từ tốn và điềm tĩnh, bà chủ hỏi Mục Đồng: “Từ khi nào anh không còn nhận được túi đồ ăn đó nữa?” Rất nhanh, Mục Đồng đáp: “Dạ, từ khi ông chủ mất, thưa bà!”
Bỗng trái tim Mục Đồng như ngừng nhịp, một điều gì đó vừa lóe lên trong suy nghĩ làm anh xúc động nghẹn ngào, và rồi nước mắt cứ vậy không ngừng rơi xuống. Kí ức về một ông chủ lạnh lùng và lãnh cảm giờ đây được thay thế bằng một người đàn ông với tấm lòng bao dung và vĩ đại. Mục Đồng tự cảm thấy ân hận và xấu hổ vô cùng, tại sao anh có thể nghĩ xấu về một người tốt như vậy chỉ bằng vẻ mặt của họ cơ chứ?
Suy nghĩ của anh ngừng lại khi thấy bà chủ đang cố che đi những giọt nước mắt. Một cảm giác day dứt cuộn lên trong Mục Đồng, anh xin lỗi bà vì đã làm bà phải buồn lòng, anh hứa rằng sẽ tiếp tục ở lại làm việc và không đòi hỏi thêm bất cứ điều gì. Bà chủ chậm rãi bước đến gần Mục Đồng và nói: “Tôi khóc bởi cuối cùng tôi đã tìm được anh. Tôi biết chồng tôi mỗi ngày đều mua thức ăn cho 7 người, tôi đã tìm được 6 người và cho đến hôm nay, tôi đã tìm được người thứ 7”.
Mục Đồng về nhà với những cảm xúc khó nói thành lời. Giờ đây, ngày ngày anh lại được nhận một túi thức ăn giống như trước, nhưng anh không phải chạy đến thùng rác bên đường nữa mà có một người đem đến tận nơi cho anh, đó chính là con trai của ông chủ.
Lần nào nhận thức ăn, anh cũng “Cảm ơn” cậu ấy, nhưng cậu ấy giống y như cha mình, chưa một lần đáp lời với Mục Đồng. Có một hôm, anh cố ý nói thật to, bỗng dưng cậu chủ quay lại nói “Cảm ơn!” đáp lại. Lại một lần nữa tim Mục Đồng như nghẹn lại, khi anh biết được một sự thật, cậu chủ bị bệnh nặng tai, giống y ông chủ đã quá cố của anh. Mục Đồng nhận ra, nếu chỉ dùng đôi mắt của mình, để đánh giá người khác hời hợt qua biểu hiện bề ngoài là cách sống rất phiến diện và sai lầm. Nó chứng tỏ, anh chỉ tự yêu bản thân mình mà không biết nhìn sâu vào trong tâm người khác.
Có câu rằng: “Để hiểu được một người, cần cả một đời. Để hiểu được sự cố gắng của người đó, cần cả một quá trình”.
Cuộc đời của người khác phát sinh việc gì, họ đang trải qua khó khăn và trắc trở gì; nếu chỉ dùng đôi mắt bình thường và cảm xúc cá nhân của mỗi người để nhìn, thì nhìn thế nào cũng vĩnh viễn không thấu được. Đôi mắt có thể giúp bạn cảm nhận cuộc sống này tinh tế hơn, nhưng cũng có bao điều tốt đẹp, bao lòng tốt bị đôi mắt ích kỷ này che dấu. Bởi vậy, hãy nhớ rằng đừng dùng đôi mắt để đánh giá tâm hồn một người khác, đó cũng là một nghĩa cử cao đẹp, đó cũng là một cách làm người.
Theo Daikynguyen