Ba câu chuyện về sự lương thiện và phúc báo về sau khiến bất kỳ ai cũng phải tự nhìn lại chính mình

Xưa, có một người đàn ông nổi tiếng khắp xa gần vì đã dành cả cuộc đời làm việc thiện. Đến khi ông trăm tuổi lâm chung, con cháu đều quỳ trước ông mà khóc thương rằng: “Ông sắp rời xa chúng con rồi, vào phút cuối cùng xin ông hãy để lại cho chúng con một vài lời…”

Ông lão trả lời: “Các con chỉ cần nhớ tới câu này: Mọi phúc lành đều không tách khỏi chữ Tâm”.
Những gì bạn đang gánh chịu bây giờ đều là do bạn đã khởi tâm động niệm mà thành. Những gì bạn có trong tương lai đều là do từng hành vi cử chi bây giờ tạo nên.

Phúc đức đến từ thiện lương

Walter Salles là đạo diễn phim nổi tiếng người Brazil. Trong một lần chuẩn bị cho bộ phim mới của mình, Walter đã tới vùng ngoại ô ở phía Tây thành phố. Và tại đây, khi đứng trên quảng trường trước nhà ga thì ông gặp một cậu bé đánh giày khoảng hơn 10 tuổi.

Cậu bé hỏi: “Thưa ông, ông có muốn đánh giày không ạ?”

Walter cúi đầu nhìn đôi giày da bóng loáng dưới chân mình rồi lắc đầu từ chối. Khi ông vừa quay người bước đi thì đột nhiên cậu bé gọi từ phía sau. Khuôn mặt cậu bé đỏ ửng, ánh mắt nhìn ông như đang van nài: “Ông ơi, cả ngày hôm nay cháu chưa được ăn gì cả, ông có thể cho cháu mượn chút tiền không ạ? Từ ngày mai cháu sẽ đánh giày chăm chỉ hơn, đảm bảo là sau một tuần cháu sẽ trả lại tiền cho ông!”.

luong-thien
Ảnh minh họa

Walter động lòng trắc ẩn, ông bèn lấy ra vài đồng xu đặt vào tay cậu bé. Cậu bé rối rít nói lời cảm ơn rồi chạy vụt đi.

Walter lắc đầu, những đứa trẻ sành sỏi sự đời như thế ông đã gặp nhiều rồi. Và rồi ông lại cuốn vào vòng xoáy bận rộn với bộ phim mới nên cũng quên luôn chuyện cậu bé mượn tiền.

Bẵng đi một thời gian, ông lại có dịp đi qua nhà ga ở ngoại ô phía Tây thành phố. Bỗng nhiên một bóng dáng gầy guộc và nhỏ bé vẫy gọi ông từ xa: “Ông ơi, ông đợi một chút ạ!”

Tới khi cậu bé mồ hôi nhễ nhại chạy đến đưa cho ông vài đồng xu thì Walter mới nhận ra đó là cậu bé đánh giày ngày nào.

Cậu bé thở hổn hển: “Ông ơi, cháu đợi ông ở đây lâu lắm rồi, hôm nay cuối cùng cháu cũng trả lại tiền cho ông!”

Walter cầm đồng xu ướt nhẹp mồ hôi, đột nhiên trong lòng ông trào lên một luồng hơi ấm áp. Ông đặt các đồng xu vào tay cậu bé, cười và nói với cậu rằng: “Ngày mai cháu tới văn phòng công ty điện ảnh ở trung tâm thành phố tìm ông nhé, ông sẽ dành cho cháu một điều bất ngờ”.

Hôm sau, nhân viên công ty điện ảnh nói với Walter rằng trước cửa có một vài đứa trẻ mặc quần áo rách rưới đang đứng đợi. Cậu bé đánh giày nhìn thấy Walter bèn chạy đến và vui vẻ thưa rằng: “Thưa ông, các bạn ấy đều mồ côi lưu lạc giống như cháu, các bạn ấy cũng hy vọng có được niềm vui bất ngờ ạ!”

Walter không thể ngờ rằng một đứa bé vô gia cư nghèo khó lại lương thiện đến thế. Vì vậy ông đã quyết định chọn cậu bé đánh giày làm diễn viên chính trong bộ phim mới của mình. Ông đã giải thích lý do cậu được miễn thi tuyển như sau: “Vì sự lương thiện của mình, cháu không cần phải thi sát hạch!”

Thiện lương với người khác cũng là thiện đãi với chính mình

Một vị doanh nhân thường lặng lẽ gửi tiền ủng hộ các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Mặc dù vậy, ông không bao giờ xuất hiện mà luôn nhờ người khác liên hệ giúp mình, bởi ông không muốn các em biết mình là ai.

Có người không hiểu hỏi nguyên cớ vì sao, ông đáp: “Một là để giữ gìn sự tôn nghiêm cho các em, để các em được giúp đỡ với lòng tự tôn. Hai là để các em không mang gánh nặng tư tưởng khi nghĩ tới việc báo đáp tôi thế nào”.

Người ấy vẫn không hiểu, lại hỏi rằng: “Thế anh mong cầu điều gì?”

Ông nói: “Nếu chỉ để mong cầu thì có lẽ tôi đã không làm việc ấy. Những năm qua công ty tôi làm ăn khá thuận lợi, từ công ty nhỏ thành công ty lớn, từ công ty yếu thành công ty mạnh. Tôi luôn tự hỏi, phải chăng đó là ưu ái mà ông Trời dành cho mình? Bởi vậy, tôi làm chút việc tốt không phải vì muốn nổi danh, mà chỉ là để mình xứng đáng hơn”.

Kỳ thực, những gì bạn làm cho người khác cũng chính là làm cho bản thân mình. Cho yêu thương, bạn sẽ gặt hái yêu thương; trao hy vọng, bạn sẽ tăng thêm hy vọng. Vậy nên, nếu bạn muốn được yêu thương, thì trước tiên hãy yêu thương người khác, nếu bạn muốn người khác đối xử tốt với mình, trước tiên hãy đối xử tốt với họ.

Sinh mệnh giống như một tiếng vọng, bạn dành lương thiện cho người khác, cuối cùng thiện lương lại quay trở về bên bạn. Dù bạn đối xử tốt với ai, thì nhìn xa hơn thực ra lại là tốt với chính mình.

Khi bạn phát hiện thấy từng nhành cây, ngọn cỏ, từng bông hoa đều đang mỉm cười với bạn; khi bạn phát hiện ra rằng mọi chuyện đều hanh thông thuận lợi; khi bạn phát hiện ra những người xung quanh ngày càng yêu mến bạn, thì đó chính là tiếng vọng lại của thiện lương.

Chuyện tình giữacô gáinghèo và “vị khách tồi tàn”

Nhân vật chính trong câu chuyện này là mộtcô gáinghèo, với tấm lòng lương thiện làm điều tốt không hề tính toán mà tạo nên sự thay đổi to lớn trong cuộc đời của cô sau này…

luong-thien-1
Ảnh minh họa

Câu chuyện bắt đầu vào năm 2012,cô gáimỗi ngày phải đẩy chiếc xe ba bánh để đi bán hàng trên vỉa hè kiếm tiền nuôi người mẹ bị bệnh nặng và cậu em trai đang học đại học của mình.Cô gáibày 2-3 cái bàn bên đường rồi bắt đầu buôn bán. Gặp những lúc bán đắt hàng thì cô còn kiếm được vài trăm ngàn, khi ế khách thì chỉ đủ tiền ăn. Nếu ngày hôm đó không may bị đội trật tự đuổi thì phải cố chạy trốn vào mấy con ngõ nhỏ.

Có một chàng trai thường hay đến hàng củacô gáiđể ăn mì và anh luôn gọi mì thịt bằm rẻ nhất. Thỉnh thoảng anh cũng có trò chuyện với cô, hỏi cô hôm nay buôn bán được không. Do anh ăn mặc rất bình thường và cũng luôn đi bộ đến ăn mì nên cô còn tưởng anh là người nghèo mà còn cực kỳ lười, không chịu nấu ăn cho nên mới thường xuyên đến ăn mì ở chỗ cô.

Cứ như thế cho đến một ngày nọ đột nhiên chàng trai hỏicô gáicó bạn trai hay chưa. Cô trả lời rằng mình nghèo thế, nhà lại còn có mẹ bị đột quỵ cần chăm sóc và một cậu em trai cần cô nuôi ăn học, làm gì có ai dám thích cô chứ. Không ngờ chàng trai lại đáp: “Tôi thì dám đấy”, sau đó hai người đều ngây ra một lúc, đương nhiên cô cũng không dám trả lời. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, cứ vào 6 giờ sáng mỗi ngày anh đều đến giúp cô.

Vào ngày lễ tình nhân năm 2013, anh lại không đến ăn mì, cô buồn lắm, cô đoán có lẽ anh đã có hẹn rồi. Không ngờ anh xuất hiện vào lúc 8 giờ tối hôm đó, trong tay cầm một bó hoa và tỏ tình với cô. Và họ đã đến với nhau. Trong thời gian hẹn hò, anh từng nhiều lần đề nghị đưa cô về gặp gia đình, nhưng vì áp lực tâm lý quá lớn, cô cứ luôn tìm cớ né tránh.

Đến tháng 4/2014, sau khi sức khỏe của mẹ khá hơn nhiều, cô mới quyết định về nhà cùng bạn trai để gặp cha mẹ anh. Thế nhưng khi đến nhà bạn trai, cô đã rất kinh ngạc. Thì ra anh sống trong một căn biệt thự, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng nói với cô. Cô bắt đầu đấu tranh tâm lý, cô cho rằng mình không xứng với anh, muốn từ bỏ tình cảm không cókết quảnày.

Khi đó, anh cầu xin cô hãy tin tưởng anh một lần. Vào đến nhà chàng trai, cha mẹ anh nhiệt tình đón tiếp cô. Sau này cô mới biết mình đã gặp cha của anh vào năm 2012 rồi. Thì ra cha của anh mắc chứng đãng trí, bệnh tình lúc ổn lúc không, có khi ra ngoài rồi thì sẽ không nhớ đường về nhà.

Trùng hợp có một lần ông bị lạc đường, tìm đến hàng mì của cô và ăn ngấu nghiến bát mì mà người ta bỏ dở. Khi đó cô không hề trách móc ông mà chỉ dọn dẹp và sau đó nấu một bát mì mới cho ông ăn. Ngày hôm đó, tận cho đến sau khi dọn hàng, ông ấy vẫn không đi, cô hỏi ra mới biết thì ra ông bị lạc đường nên cô đã đưa ông đến sở cảnh sát.

Cô không ngờ một việc bình thường như vậy thôi mà lại là bước ngoặt trong đời cô. Sau khi quay về nhà, ông đã kể cho gia đình chuyện về cô, sau đó con trai ông bắt đầu thường xuyên đến chỗ cô ăn mì, muốn giúp cô kiếm thêm chút tiền xem như là báo đáp. Sau này không biết vì sao anh bắt đầu cảm thấy mì của cô nấu ngày càng ngon.

Bây giờ, khi đã là chồng của cô, anh giúp cô mở quán để cô tự mình kinh doanh. Cha mẹ chồng cũng rất yêu thương cô, cô vô cùng cảm kích cuộc sống hiện tại. Em trai của cô cũng đã tốt nghiệp, còn cô thì đang mang trong mình kết tinh tình yêu của hai người, cuộc sống tươi đẹp bây giờ mới bắt đầu.

Mỗi khi nhớ lại việc này, cô cảm thấy vô cùng ấm áp, vì vậy cô đã viết ra câu chuyện này để chia sẻ cùng mọi người cũng như để nói một lời “cảm ơn” đến chồng mình.

Khi giúp đỡ bố chồng, cô không hề nghĩ gì nhiều, đơn thuần xuất phát từ thiện ý của mình mà thôi. Chính vì cô đã gieo thiện duyên nên cô có được thiện báo sau này!

Lục tổ Huệ Năng từng giảng: “Mọi phúc lành đều không tách khỏi chữ Tâm”.

Đúng vậy, trên mảnh đất trái tim nếu chúng ta ươm xuống những hạt giống lương thiện, thì sẽ có một ngày chúng kết trái đơm hoa.

Khi bạn trao đi thiện lương, có thể bạn sẽ không nhận được sự báo đáp ngay lập tức; nhưng nhất định vào một thời điểm khác, trong một hoàn cảnh khác, Trời xanh đã tự có an bài…